Tác giả có 1 vài điều muốn nói với mn ạ, mong mn đọc được.
Ừm… tớ không thể theo truyện này được nữa, vì tớ không còn hứng thú và chẳng còn khả năng. Nhưng vì mn muốn đọc tiếp nên tớ đã cho ra phần 2, thực sự mà nói thì… tớ không phải là một tác giả có trách nhiệm, mấy ngày trước tớ có nói sẽ edit lại tất cả phần 1, nhưng mà… cảm nhận của tớ về truyện của mình là hết sức tệ. Vì vậy, cho dù tớ có cố gắng chữa lại thì tốn khá nhiều thời gian, tớ cũng biết mình viết rất dở, nhưng mà… nó dở còn hơn sức tưởng tượng của tớ. Cảm ơn mn đã cố gắng theo đến giờ này, và tớ nghĩ nên kết thúc. Hừm, tớ nghĩ rằng mn sẽ ghét tớ rất nhiều, vì tớ là một tác giả chẳng ra gì, không xứng đáng được làm một tác giả. Dù mn có ý kiến như thế nào thì tớ cũng không thể tiếp tục. Nhưng tớ sẽ tóm tắt diễn biến của phần 2, ở dưới đây.
Tóm tắt phần còn lại.
Sau khi chia tay Phong, Nhi đã quay lại với Minh. Nhưng không hạnh phúc như Minh tưởng, Nhi quay lại là có mục đích. Hắn cứ như một quân bài được điều khiển trong hai bàn tay, một công khai và một âm thầm.
Bà Vân, thực ra bà ta chưa chết. Nhưng trong mắt mọi người còn sống trên đời đều nghĩ rằng bà đã nhắm mắt mà xuôi nghỉ, trừ ông Huy. Ông biết vợ mình còn có cơ hội sống sót và đã một mình đưa bà đi cấp cứu, và đúng là bà ta đã sống lại. Lúc ở nhà cử hành tang lễ thì nơi bệnh viện, các bác sĩ đang làm phẫu thuật cho bà ta. Vì ông Huy nghĩ, bao nhiêu năm vợ chồng chung sống cũng nên có một chút nghĩa tình, chưa kể chuyện ác mà bà gây ra gián tiếp là do ông, vì thế ông đã cứu sống người vợ mình và không cho ai biết. Ngay cả hai cậu con trai.
Nhi cũng biết bà ta còn sống khi còn trong bệnh viện bà ta đã xém giết mình. Về cái chết của Hy, tuy không nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ trong xe, nhưng nó chắc chắn rằng đó chính là bà Vân, không giết được nó nên đã quay sang người thân với nó nhất. Bắt nó phải nếm trải cảm giác đau đớn khi mất đi người thân duy nhất.
Vào một hôm nó đòi sang biệt thự nhà Minh chơi, nhưng không đơn giản chỉ là chơi, mà nó muốn khám thính. Và một lần tình cờ, nó phát hiện ra người giúp việc trong nhà Minh khi ấy chính là mẹ Minh. Sau khi thoát khỏi cái chết, một năm sau bà ta đã phẫu thuật chỉnh hình vào nhà Minh làm việc, cốt là muốn theo dõi tình hình của mọi người trong gia đình. Đương nhiên sự thật này chỉ có một mình ông Huy biết.
Nhưng, tình yêu của nó khi này với hắn cũng đã khá sâu đậm, nó không biết phải làm thế nào, bao kế hoạch được vẽ ra bỗng chốc tan biến tất cả. Nó chỉ muốn trút hết mọi hận thù mà chạy trốn với hắn đến một nơi thật xa, cả hai sẽ sống hạnh phúc với nhau hết quãng đời còn lại như trong bao câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, bốn di ảnh trên bàn thờ nghi ngút khói nhang lại khiến tim nó đau thắt và không thể không trả thù.
Ngay từ đầu, nó sẽ định làm cho Minh sống không bằng chết, rồi nếm trải cơn đau đớn từ từ mà trút hơi thở cuối cùng. Mà nó không nỡ, nó không dám làm đau hắn.
Và, trong lúc nó đang hoang mang không biết phải làm thế nào để trả thù bà Vân thì bà ta đã vung dao định đâm nó từ phía sau. Nhưng bất chợt Minh bật cửa phòng xông vào. Bà ta hốt hoảng, nhưng không từ bỏ ý định. Bà ta đã bị dồn tới chân đường cùng khi bị nó phát hiện, dù sống hay chết gì cũng như nhau… nếu nó nói ra điều này. Vội vã quay lại và bà cố đâm nó, không ngại con trai bà sẽ chứng kiến.
Minh đã đỡ nhát dao giùm nó, ngay tim. Máu rất nhiều, nhiều lắm… khiến nó bật khóc trong hoảng loạn. Đã thêm một người nữa hi sinh chỉ vì nó.
Bà Vân kinh hoàng, thả con dao nhuốm đầy máu xuống dưới nền. Mắt bà ta vằn từng tia máu đỏ, đi lùi trong vô thức.
Minh ngã xuống, mắt cố gượng để không nhắm lại, duy nhất một hình ảnh trong đôi mắt ngập tràn đau đớn, là nó. Môi hắn nhiều lần mấp máy, nhưng không nghe được gì cả. Nó đứng cạnh hắn, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng nó không thể nhận thức được nữa rồi. Nó đang rất hoảng sợ!
Cho đến khi hắn buông hơi thở cuối cùng, nó đã suy sụp và chẳng hề suy nghĩ được gì cả. Cứ như người điên hét lên từng cơn đớn đau. Bên kia, bà Vân vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Bàn tay bà đã nhuốm máu thêm lần nữa, là máu của con trai bà…
Trong vô thức, bà ta quay lưng, cố trốn thoát khỏi hình ảnh người con trai. Nhưng, khi bà ta quay lại với dòng nước mắt chực trào thì chỉ thấy khuôn mặt giàn giụa nước của nó. Vẻ đau đớn theo thân ảnh bà quỳ thụp xuống. Mắt nhắm ghiền, máu đỏ lan nhanh. Là nó, nó đã giết bà ta, bằng lòng thù hận lên đến đỉnh điểm.
Quay lại nhìn người con trai nó yêu thương nằm bên vũng máu ấy, nó bất giác quỳ xuống cạnh bên, nắm chặt bàn tay thẫm máu áp lên má, nước mắt nó xuyên từng giọt qua kẽ tay hắn, như muốn rửa trôi hết màu đỏ đáng sợ.
Nó còn nợ hắn một lời xin lỗi. Nhưng bây giờ nói, liệu hắn có nghe?! Còn đáng sống không? Khi mà những người nó yêu nhất lần lượt bỏ nó mà đi?!
Trong đau đớn tột cùng, nó mở cửa ban công lầu 5, rèm cửa theo gió bay rối mù, quệt vài vệt máu.
Nó đã gieo mình, từ tầng 5 xuống mặt đất…
Là nó muốn đi tìm hắn, muốn nói lời xin lỗi, và muốn nói nó rất yêu hắn, những lời nó chưa có cơ hội nói cùng hắn. Là nó muốn đi tìm lại gia đình, ba mẹ, bà ngoại và cả Thiên Hy, muốn được hưởng những niềm vui mà cuộc sống vốn dĩ không cho nó…
Người sống hạnh phúc, người chết cũng có quyền đi tìm hạnh phúc…