- Anh chị về đi, mình em ở đây được rồi! – Hy quay sang Phong, Hoa và Hải cười nhẹ đầy mỏi mệt, sau khi đặt chân xuống đất khách du học, con bé có gọi về cho chị mình nhưng không liên lạc được, gặng hỏi Linh mới biết được rằng chị mình bị tai nạn, hôn mê sâu. Quá sốt sắng con bé đã bay nhanh về Việt Nam, khóc lóc y như chị mình chết đến nơi.
Lúc đầu, những người bạn của Nhi cốt để con bé chuyên tâm vào du học nên đã không nói cho con bé biết tình hình của Nhi, nhưng sao một lúc lòi ra hết. Suất học đấy, con bé bỏ đúng là rất uổng.
- Không. – Phong uể oải dựa lưng vào ghế, từ khi nó được đưa vào bệnh viện với tình trạng máu me bê bết không biết sống chết ra sao, hắn cứ tưởng như sự sống của mình cũng đang dần bị rút kiệt, lo lắng và sợ hãi sẽ mất đi nó. Hầu như thời gian của hắn chiếm đa số là ở cạnh nó. – Em về đi, anh ở lại.
- Nhưng… anh mệt rồi kìa.
- Anh ổn!
- Thôi, – Hoa đứng dậy và đẩy vai Hy ra phía cửa – em ở đây cũng cả đêm còn gì, về nghỉ ngơi, để Phong ở đây đi.
- … vâng!
Cửa phòng khép lại, bên trong rơi vào yên tĩnh.
Phong nắm lấy tay nó và áp lên má mình – một hành động ngày nào cũng lặp đi lặp lại, cứ như thế, hắn nhìn nó chìm sâu vào giấc ngủ không biết đến bao giờ mới dậy, sắc mặt nó yếu ớt, ống thở oxy duy trì sự sống.
Từng tia nắng rọi qua khung cửa, đọng lại trên vai hắn, có vẻ hắn đang rất bất lực. Hắn nhớ nó, mặc dù nó luôn hiện diện trước mặt nhưng hắn cần nhiều hơn thế, hắn muốn nó tỉnh lại, vui cười như trước, dù thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng nó bướng bỉnh quá, thứ con heo ham ngủ không chịu tỉnh dậy, làm biết bao nhiêu người lo lắng. Nó cứ như bà Hoàng, ngày nào cũng có người đến canh cho ngủ…
Hôm ấy, trời nắng trong, người đưa nó vào bệnh viện là Minh. Một sự trùng hợp khi Minh đang trên đường ngang qua con phố nhà nó, thấy mọi người xúm đông, hắn chỉ liếc mắt một cái. Vốn hờ hững, trong tình huống đó hắn sẽ phóng vụt xe đi, nhưng… cái liếc mắt ấy lại đụng ngay vào thân hình bé nhỏ đang nằm trên vũng máu, không khó để nhận ra đó chính là nó.
Cũng như Phong, Minh bế nó trên tay, máu lan dính vào áo sơ mi trắng… hắn đã rất sợ, tim hắn phập phồng như không tìm được chút không khí để hô hấp. Khoảnh khắc đó, cứ như có một bóng đen lạnh lẽo dần bóp nghẹt lấy con tim, sợ sẽ mất đi một thứ rất rất quan trọng, cũng như sinh mạng của chính mình. Sự hốt hoảng cũng dẫn đến quýnh quáng, ngày hôm đó, trước cửa phòng phẫu thuật Phong và Minh đã xém đánh nhau.
Ca phẫu thuật thành công nhưng bác sĩ không chắc nó sẽ tỉnh lại, đó mới là vấn đề.
Và lúc này, ở bên ngoài cánh cửa, có một bóng dáng cao ngạo lặng lẽ rời đi…
…
Ráng chiều đỏ rực, một gam màu ảm đạm mà tinh tế.
Bên trong căn phòng bệnh chỉ còn cô gái với sắc mặt yếu ớt, hơi thở đều đặn qua ống thở oxy, tất cả đã ra ngoài.
“Cạch”
Cánh cửa phòng bật mở khá nhẹ nhưng cũng không thể không gây ra tiếng động.
Bóng người phụ nữ bước vào trong, thật khẽ.
Bà ta nhìn nó thật lâu, thật kĩ bằng đôi mắt nâu sâu thẳm hơi đục. Nhưng thật kì lạ, ánh mắt ấy như chất chứa hàng tá thù hận, khinh bỉ và rẻ túng.
Bà ta nhướn mày, cô gái ngủ rất say làm sao nghe được những lời bà ta nói, vì thế, bà ta mở miệng với chất giọng khá nhỏ thêm phần đay nghiến:
- Nếu mày chết, con trai tao sẽ không đau khổ và tao cũng thế, đúng chứ?! Vậy… tao sẽ có lòng tốt tiễn mày đi luôn, chứ… tao thấy mày cứ nằm đây một đống như thế này cực lắm đấy. Rồi mày sẽ được đoàn tụ với ba mày, với con ả mà mày kêu là mẹ ấy… Xuống đó, không cần cảm ơn tao đâu.
Dứt lời, bà ta nở một nụ cười mãn nguyện đầy gian ác, dùng tay rút ống thở ra, rất từ từ và nhẹ nhàng…
`
Trước khi ra khỏi phòng, bà ta không khiêm tốn mà tặng cho nó một nụ cười khẩy dù biết nó sẽ chẳng nhìn thấy.
Cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng vẫn tiếp tục im lặng.
Phía trên giường bệnh, im lìm.
Nhưng… mi mắt của cô gái đã mở ra, rất chậm rãi, tia nhìn chỉ chú mục vào cánh cửa gỗ đã đóng, nhếch lên nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt.
Hơi thở lạnh lẽo, bờ môi khô khốc mấp máy:
- Trò chơi bắt đầu, là do bà khơi màn!
0o0
- Tôi muốn xuất viện!!!
Lê Thanh Nhi to miệng hét ầm lên, đây là ngày thứ bảy kể từ sau khi nó tỉnh lại. Gì chứ nó chán ngấy cái cảnh ra ra vào vào hít không khí toàn mùi ete, lúc nào cũng có bác sĩ tới kiểm với chả tra, nó thấy nó rất ư là ổn và không cần bất cứ sự chăm sóc nào nữa.
- Nói nữa là tôi hôn đấy! – Phong ghé mặt mình sát mặt nó, gằn giọng đầy đe dọa.
Nhi tỉnh lại, mặc dù hắn rất là mừng, những tưởng còn lâu nó mới tỉnh, nhưng bên ngoài lại tỏ ra khó chịu, chì chiết nó, nào là đi đứng bất cẩn, không biết ngó trước ngó sau bla bla…
- Nếu cậu muốn ăn đập. – Nó cũng chẳng chịu kém cạnh, cương mình dọa lại.
- Với tình trạng của cậu bây giờ? – Hắn nhướn mày coi thường kiểu “ta thách mi làm được gì ta với cái đầu quấn băng ấy”.
Nó bặm môi liếc hắn muốn thủng toàn thân, Phong ung dung ngồi xuống chơi game trên điện thoại, không thèm đếm xỉa.
- Phong à, năn nỉ!
- Hử?
- Phong!
- Đi chỗ khác chơi!
- Chia tay!
- Ngồi yên đấy!
Và thế là cuộc trò chuyện chẳng đâu ra đâu cứ tiếp diễn. Nó không biết từ khi nào mình lại cứ phụ thuộc vào Phong, làm gì cũng hỏi hắn, cứ như hắn là một bảo mẫu chân chính. Nó quên mất hình tượng một đứa con gái chẳng lệ thuộc vào ai, một đứa mạnh mẽ vốn có thể tự đứng vững trên đôi chân.
Liệu, nó đã thật sự thay đổi, hay chỉ cố tạo cho mình vỏ bọc yếu đuối sau bao chuyện?!
Càm ràm càm ràm mãi, cuối cùng nó cũng đã được ra khỏi bệnh viện hít thở bầu không khí không mấy trong lành.
Nhi đã từng thấy có lỗi khi khiến Hy phải từ bỏ chuyện du học, chỉ là từng thôi nhé, vì lúc này đây nó rất cần con bé ở cạnh. Không phải là nó cần con bé chăm sóc, mà chính bởi nó luôn có cảm giác bất an từ phía con bé, chỉ có thể ở cạnh nó mới có thể yên tâm, chứ trong căn nhà này, ai cũng bỏ nó đi thì nó phải làm sao?!
Cô Hạnh tới nhà và đem cả đống thức ăn do chính tay cô làm, bỏ ra dĩa và bưng tới tận miệng cho nó ăn. Phải nói lúc này nó rất yêu đời, cuộc sống thật tuyệt khi có bao người vây quanh quan tâm và lo lắng cho mình.
Còn cô Hạnh nhìn nó với đôi mắt khá buồn, nhưng chẳng ai để ý vì vốn dĩ từ trước đến nay mắt cô trông luôn buồn như thế. Từ khi phát hiện Nhi chính là đứa cháu ruột của mình, cô thường xuyên sang nhà và đưa thức ăn cho hai chị em. Lần tai nạn gần đây, dù bận bịu nhưng cô vẫn bớt khá nhiều thời gian vào chăm sóc nó, để bù đắp những tình thương thiếu thốn từ nhỏ nó đã không được nhận.
Cô biết Rym có tình cảm đặc biệt với nó, khi nhìn vào ánh mắt anh mỗi lúc nhìn nó là cô biết tỏng, cô sẽ cấm dù cho con cô có như thế nào đi nữa. Theo cô nghĩ, bây giờ tình cảm của anh chắc chưa đến nỗi sâu sắc, tức là mới trên mức anh em một chút thôi nên ngăn cản từ bây giờ có lẽ là tốt nhất. Nếu để sau này, thứ tình cảm ấy dần dà lấn át lí trí, nói ra sự thật mà cô muốn giấu đến cùng, chỉ muốn âm thầm theo dõi đứa cháu gái này sợ Rym sẽ rất shock.