-Về rồi à? – Nhi đang mở khóa cửa cũng là lúc Tài bước ra.
-Ừm…mà…gì thế? – nó nhìn chăm chăm vào cái dĩa lạ lạ thơm thơm trên tay hắn.
-Vì bé Hy hôm nay đi học về trễ cậu lại phải ăn mì gói nữa nên tôi nấu cho cậu luôn đấy.
-cảm ơn nhá! – nó đưa tay đón lấy, ,mặt sáng rỡ.
-Không có gì! – hắn xoa đầu nó, chợt hắn rùng mình và rút tay lại.
-Sao thế? – nó ngây ngô hỏi.
-Không biết, tự nhiên thấy lạnh sống lưng quá.
Hắn nói xong thì quay mặt sang phía bên phải, giật mình.
Nhi nhìn theo, mắt sáng rực lên:
-Minh à! – rồi chạy lon ton lại chỗ hắn – Sao lại tới đây thế?
MẶt hắn tối lại:
-Cậu với thằng đó nhìn thân thiết nhỉ?
-Thân thiết gì chứ? – nó đờ mặt hỏi lại.
-Còn không à?
-Có gì đâu, bình thường thôi mà.
-Bình thường thôi mà? – hắn ghé sát cái khuôn mặt chỉ toàn 1 màu đen u tối xuống mặt nó.
-Thì…ngày nào chả thế…- nó ngây ngô nói, quên mất là hắn có tính hay ghen.
-Ngày nào chả thế?
-MÀ…cậu sao thế, bộ như vậy không được hả?
-Không! Vào đây! – nói rồi hắn kéo nó vào trong nhà nó, không quên lấy cái dĩa đồ ăn mà tg không biết gọi là cái gì đó trả cho Tài – đem về mà ăn đi!
Nhi nhìn theo tiếc nuối:
-Trả rồi tôi ăn cái gì?
-Ăn mì gói đi.
-Sao cậu ác vậy hả?
Đứng trước của mà Tài còn nghe thấy tiếng qua lại giữa nó và Minh, hắn khẽ cười trong lạnh lùng rồi đi vào trong.
-Tới đây có gì không hả? 9 rưỡi rồi đấy. – Nhi cằn nhằn, vẫn còn tức cái vụ hắn không cho nó ăn.
-Cậu…với thằng đó là sao hả?
-LẠi nữa, sao cậu cứ như vậy hả?
-Cậu không được có gì với thằng đó đấy!
-Cậu mà còn nói nữa là tôi làm thật đấy.
-Để thằng đó ở nhà gần cậu thế này tôi thấy không ổn chút nào cả.
-Sao lại không ổn?
-Vì nhìn thằng đó đáng nghi lắm, biết đâu hắn thích cậu thì sao? – hắn đăm chiêu tưởng tượng.
-Thích tôi? – len lỏi trong đầu nó như nhớ ra chuyện gì đó – a! hình như trước đây cậu ta có nói thích tôi thì phải!
-Cái gì? – hắn bật hẳn người dậy.
-Hình như hồi đó Tài có nói nhưng mà tôi quên mất. – đãng trí là thế.
-Thật à? – hắn cau mày.
-Hehe cậu ghen vì tôi có nhiều người thích quá hả? – nó tự đắc.
-Điên hả? Cậu mà ai thích nổi chứ? Chắc thằng đó chỉ giỡn thôi.
-Không, thật mà. Mà…hồi nãy cậu nói không ai thích nổi tôi sao? VẬy cậu thì sao?
-Tôi…chỉ là dại quá thôi.
-Đi về ngay cho tôi!
Ngay lập tức hắn bị nó đá vào mông bay thẳng ra ngoài ( tg nói hơi quá, coi tom & jerry riết nên nhiễm) và đóng rầm cửa lại.
-Con gái con đứa gì mà bạo lực vậy hả? – hắn quát ầm lên, quay lưng định đi về nhưng chợt dừng lại, bấm chuông nhà Tài…
-Nghe nói mày thích Nhi hả? – hắn vừa ngồi xuống ghế đã đi thẳng vào vấn đề chính.
-Sao lại hỏi thế? – TÀi hơi ngạc nhiên.
-Có thích không? – hắn hỏi lại lần nữa.
-Ừm thì cũng có. – Tài thành thật.
-Thật?
-Ừ. – Tài gật đầu xem nhẹ chuyện.
Minh bỗng đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo Tài:
-Mày…không được lại gần cô ấy, biết chưa?
-Chưa, với lại, ở gần nhà thế này thì sao không lại gần được? – TÀi bỏ tay Minh ra khỏi áo mình.
-Chuyện đó…mày khỏi lo. – Minh cười đểu rồi đi ra ngoài ( đi zìa ý mừk).
Trưa hôm sau.
Vừa đi học về, Nhi đã thấy ở bên dưới khu chung cư có 1 xe tải có ghi là chuyển nhà.
-Có ai lại chuyển nhà đi hả chị? – Hy hỏi.
-Không thấy hay sao mà hỏi. – nó thờ ơ, nào đâu ahy khi vừa lên đến nhà mình đã thấy TÀi đứng cạnh đó, lần lượt có từng người khuân đồ đạc của nhà hắn ra ngoài.
-Cái gì thế? – Nhi và Hy ngạc nhiên.
Tài gãi gãi cái đầu tỏ vẻ bực bội:
-Tôi không được ở riêng nữa, ba tôi sáng nay mới gọi điện chử.i tôi té tát rồi bắt về nhà.
-Sao lại thế? – Hy cảm thấy hụt hẫng trong lòng, cảm giác sắp mất đi thứ gì đó.
-Tại thằng MInh chứ ai, bực mình quá!
-Sao lại tại Minh?
-Hắn gọi điện cho ba tôi, nói là tôi ở riêng nên được nước quậy phá, chọc hàng xóm gì đó, còn không làm được trò trống gì nữa, cái gì mà đi chơi tối ngày, không lo học hành…v…v…
-Minh á?
-Ừ, tôi đây! -Minh đứng từ sau lưng nó nãy giờ, ôm cổ nó.
-Sao cậu lại vu khống cho hắn thế? – Nhi hơi bực bội.
-Thì tại hắn nói là thích cậu, để 2 người ở gần như thế này ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
“Anh TÀi thích chị Nhi?” Lời nói của Minh như 1 nhát dao đâm vào trong tim Hy.
-Giải quyết xong chuyện này thì giải quyết thêm cái vụ 2 người học chung lớp nữa là xong. – Minh cười.
-Ác thật! – Hy tự nhiên thốt lên rồi đi vào trong nhà.
3 người còn lại nhìn theo nó chả hiểu cái gì cả.
Trên trường…
-Nhi, ra về đợi tôi ngoài cổng trường nhé! – Phong gõ bàn nó, nói.
-Có chuyện gì sao? Sao không nói ở đây luôn. – nó mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, ati5 đang trong cơn ngái ngủ.
-Không tiện, chuyện này quan trọng lắm, nhất định phải đợi đó.
-Biết rồi! – nó nói rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ra về, theo lời của Phong, nó đứng chờ hắn ngoài cổng, ,nó bắt đầu bực mình rồi đây, vì hắn bắt nó đợi tới mấy phút rồi ( nhìu ghê nhỉ ==’).
Có 1 bàn tay đặt lên vai nó, như 1 cái máy, miệng nó hoạt động liền:
-Tên Phong chết tiệt, làm gì mà lâu vậy hả, có biết tôi đ… – nói đến đây thì nó quay phắt 180 độ và chợt khựng lại, trước mặt nó không phải Phong mà là Minh.
Hắn lạnh lùng:
-Cậu đợi thằng Phong hả?
NÓ không nói gì, cúi gằm mặt xuống.
-Không phải đợi tôi sao? – hắn tiếp, hắn đang vô cùng tức giận về chuyện này.
-Ừ…thì hắn nói là có chuyện quan trọng muốn nói nên bảo tôi đợi thôi. – nó nói nhỏ.
-Chuyện quan trọng gì?
-Không biết.
-Nhi! – đúng lúc đó tên Phong đi ra và gọi nó, nó nói nhanh với Minh;
-CẬu về đi ha, không có gì phải lo đâu mà. – rồi chạy đi.
-Rồi, có chuyện gì thì nói đi! – nó chạy về phìa Phong, hỏi gấp.
-Theo tôi! – hắn kéo tay nó dắt đi.
-Đi đâu vậy?
-Tôi cần phải cho cậu xem cái này. – nói rồi hắn đẩy nó vào trong cía xe mà tài xế của hắn đã dựng sẵn ở đó.
-Đi đâu vậy?
-Cứ đi đi!
Chiếc xe chạy, Minh nhìn theo, đôi mắt lạnh lùng, trong lòng bất an.
Chiếc xe dừng lại, nó bước xuống:
-Woa! Đẹp quá!
-Nhà tôi đó! – hắn giải thích ngay với nó khi thấy nó có vẻ ngạc nhiên, vì trước mặt nó là 1 căn biệt thự thật sự tấ to và rất đẹp.
-Cái gì?
-Vào thôi! – hắn lại kéo tay nó.
-Nhà cậu thật hả? Nhưng sao lại lôi tôi tới đây?
-Hỏi nhiều quá!
Lên phòng của hắn, hắn đóng cửa lại làm nó giật bắn mình:
-Cậu…đóng cửa… làm gì thế?
-Tôi không làm gì cậu đâu mà sợ! – hắn cười ranh ma.
-VẬy…cậu muốn…tôi coi cái gì? – trong lòng nó đang nghĩ là “Mi mà đụng đến ta là ta cho mi không còn răng nhai cám”.
-Chờ chút! – hắn chạy lại chỗ để CD nhà hắn mở láy6 1 cái, mở lên – cái này hay lắm.
-Muốn tôi coi phim hả? – nó nghi ngờ, không lở lôi nó về đây mà chỉ mở phim cho nó coi phim thôi.
-Xem đi.
Cuộn phim chiếu được 1 lúc, nó nạc nhiên tới mức chỉ biết há hốc mồm, đến mấy giây sau thì mới lên tiếng được:
-Cái này…?
-Bất ngờ không? Tôi sai đàn em quay lại đó! – đôi mắt của hắn đủ lạnh cho nó giật mình.
-Sao…?
Không để cho nó thỏa lòng muốn hỏi câu gì, hắn cắt ngang:
-CẬu nghĩ sao nếu tôi phát tán cuộn phim này lên, à không…phải là đưa đoạn phim này cho hiệu trưởng mới đúng.
-Đưa…cho hiệu trưởng..làm gì? – trong đầu nó chỉ nghĩ được mập mờ 1 điều gì đó, nhưng chưa chắc chắn.
-Với tiền án ở trường cũ của hắn thì chỉ cần thêm 1 lần nữa là sẽ bị đuổi học, ai cũng biết chuyện này hết.
-Ý cậu là…?
-Chỉ cần hiệu trưởng xem cuộn phim này, thì cậu sẽ biết số phận của hắn chứ?
-Cậu…sao cậu lại làm vậy? – nó bất thần.
-Để có thể có điều tôi muốn. – hắn lại cười, vẫn là nụ cười đểu cáng.
-Điều cậu muốn? – nó nuốt nước miếng, bắt đầu nghi ngờ về con người của hắn, con người bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
-Chỉ cần cậu thực hiện theo yêu cầu của tôi thì hắn sẽ không sao hết. – hắn nâng cằm nó lên cận kề mặt hắn.
-Lí do gì cậu lại làm như vậy? – nó bắt đầu sợ con người thật của hắn.
-Đây không phải lúc để cho cậu hỏi như vậy đâu, 1 là cuậ làm theo lời tôi,2 là hắn sẽ không còn tương lai. – hắn đưa tay trượt thẳng con đường cong trên mặt nó.
-Vậy…cậu muốn gì ở tôi? – nó xuống nước, trước hết phải biết xem hắn muốn gì cái đã.