Nhi ngước lên nhìn hắn, nó có cảm giác như mình đang bắt đầu dao động từ khoảnh khắc này thật rồi.
-Tại sao…lại là hắn…mà không phải tôi? – cùng với ánh mắt đượm buồn, giọng của hắn lại vang lên nhè nhẹ bên tai nó.
Đôi khuyên tai mà nó mua tặng hắn giờ đây lấp lánh dưới ánh đèn phía trên đầu 2 đứa.
Nó đưa tay mình lên má hắn:
-Cậu buồn…vì chuyện đó sao?
Hắn vẫn nhìn nó, không nói gì.
-Tôi với tên Phong…không phải quen nhau thật đâu nên đừng như thế nữa. – nó nói cứ y như đang dỗ con nít lên 6, kèm heo 1 nụ cười.
-Nói dối! – khẽ phát ra 2 từ đấy, có lẽ hắn còn lại chút hi vọng.
-Thật đấy.
-Vậy tại sao….
-2 người đang làm gì ở đó đấy? – chưa kịp để cho Minh quăng ra những chữ từ trong cuống họng, 1 giọng nói từ phía bên kia cắt đứt luôn từng mạch chữ khiến câu nói chưa hoàn chỉnh đã phải dừng lại.
Nhi quay phắt người sang chủ nhân của cái giọng nói hơi bị vô duyên đấy:
-Phong? – đồng thời nó rút luôn cái tay đang yên vị trên mặt Minh 1 cách nhẹ nhàng.
-Vợ định ngoại tình đấy à? – Phong kéo tay nó về phía hắn, ôm quàng qua cổ nó, nói như giận dỗi.
Nó như nổi hết cả da gà da vịt khi bị hắn gọi là “vợ”, chắc lại nhiễm của thằng Quân với con Linh rồi đây.
Nó hất tay hắn ra:
-Ai là vợ của câu chứ?
Giờ nó mới nhận thấy là sau lưng Phong còn có cả Tài, nhưng Tài lại không nhìn nó lấy 1 cái mà cứ thế mở khóa đi thẳng vào nhà, cũng không nói gì với 2 tên kia. Hắn…đang giận ai chăng?
Nhi rời mắt khỏi Tài với sự khó hiểu rồi quắc qua Phong:
-Tới đây làm gì?
-Sợ vợ đi về 1 mình bị biến thái bắt cóc nên chồng đi theo đó mà.
-Vợ vợ chồng chồng gì ở đây hả?
-Vợ nói vậy là chồng giận đấy nhá – rồi hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi nó, điên hơn là trước mặt Minh – lần này tha cho đó.
Đứng hình…là tình trạng của nó lúc này.
Phong cười thầm, đánh mắt qua Minh – con người nãy giờ đang im lặng, nắm chặt 2 tay kìm nén cơn giận dữ:
-Cậu…đừng có mà lén phén với Nhi của tôi đấy nhá!
“Nhi của tôi” 3 từ khiến tim Minh đau như cắt.
“Nhi của tôi” 3 từ khiến Nhi tỉnh táo và kéo Phong qua 1 bên cách xa Minh 4m rưỡi.
-Tên kia, cậu chỉ nói mình giả bộ quen nhau trong bữa tiệc thôi mà, bây giờ coi như mình kết thúc rồi còn gì.
-Ai nói thế? – Phong điềm nhiên hỏi lại.
-Cậu chứ ai? – nó gắt.
-Tôi sao? – hắn tự chỉ tay vào mình – sao tôi không biết nhỉ?
-Gì chứ? – nó nghiến răng.
-Tôi đâu nói thế đâu. – lại cái bản mặt ngây thơ mớ tội đấy khiến nó tức điên người.
-Cậu…cậu….
Phong mặc kệ cho núi lửa sắp phun trào khẽ nhìn qua Minh nhưng không thấy hắn ở chỗ cũ, chỉ thấy ở phía cuối dãy hành lang có 1 dáng người đang bước xuống từng nấc thang đầu tiên.
Phong quay qua định nói hắn về luôn nhưng
Bụp
-Dám trả treo với bà hả? Mi chết chắc rồi con. – vâng, bụp chính là cái tiếng khi nắm đấm của nó tiếp xúc với cái mũi cao cao của hắn.
Và tiếp sau đó là những tiếng động vui tai…
Bốp…Binh…Hự…Á….
-Nhi! Con đang làm cái gì đấy?
Nó đang ngồi trên bụng hắn và ra sức tấn công vào khuôn mặt hắn ( hành hạ trẻ em dưới 20 tuổi nà bà con ơi), đang định cho hắn thêm 1 phát nữa thì chợt khựng lại, bên thái dương đổ vào giọt mồ hôi, nuốt nước miếng cái ực, cố rặn ra 1 nụ cười mếu mó quay qua người có cái giọng vừa rồi, nó đứng dậy miệng cười tươi hơn cả hoa héo:
-Ủa…ngoại ra đây có gì hông? – vừa nói nó vừa lấy chân đá vào tên nạn nhân còn nằm dưới đất, hắn đứng dậy 1 cách đau đớn, cúi gập người xuống:
-Bạn trai của Nhi ạ. – 1 lần nữa Phong lại cướp mất lời nó.
-Gì…gì…? – nó hốt hoảng nhưng chưa kịp thành chữ vì bị ngoại chen ngang.
-Bạn trai?
-Dạ! – hắn vẫn hớn hở.
Ngoại nhìn từ đầu tới chân Nhi, khác xa hoàn toàn với mọi ngày, tóc xỏa dài, lại còn mặc váy, trang điểm, thiếu điều không mang giày. Nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng khiến ngoại ngạc nhiên và lòng bà chợt thắt lại vì hình ảnh nó lúc này quá giống với người con đã mất của mình.
-Bạn trai mà sao lại đánh tới tấp thế? Có nói đỡ cho nó không đấy? – ngoại vẫn nghi ngờ.
-Giỡn mà ngoại.
-Liệu hồn đấy, tao mà còn thấy mày như vậy nữa là coi chừng đó.
-Con biết rồi.
Khi dáng người ngoại đã khuất hẳn sau cánh cửa, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong quay sang nó:
-Nhìn sơ thôi tôi cũng biết ngoại cậu cấm cậu cái gì…
-Hả?
-Thứ nhất…không được đánh nhau.
“Rõ ràng quá còn gì?”
Hắn cầm lấy mớ tóc của nó và tiếp:
-Thứ 2…không được cắt tóc…và thứ 3 – hắn vén mái tóc nó ra đằng sau phía tai trái – …là không được đeo khuyên tai. Đúng chứ?
-Sai rồi! – dù đã bị nói trúng tim đen nhưng nó vẫn ra công mà phủ nhận.
-Sai?
-Cậu đừng tưởng cái gì mình cũng biết như thế, tránh ra. – nó đẩy hắn ra 1 cách thô lỗ rồi đi vào nhà, chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó, nó ló đầu ra.
Ế…tên Minh đâu rồi????
Nó không thấy Minh mà chỉ thấy tên Phong đứng vẫy tay chào nó:
-Tôi nghĩ là tôi đúng đấy! – rồi hắn nháy mắt với nó coi như là 1 lời chúc ngủ ngon và đi về.
-Tên này chắc hâm nặng lắm nè…mà sao hắn biết nhỉ?
Nó đứng yên nhìn theo hắn, 1 lúc sau, nó quay đầu đi vào nhà “Tên Minh này chắc hiểu lầm nặng lắm rồi đây, mai phải đi giải thích mới được.”
Cùng lúc đó…
Hoa và Hải đang trên đường đi về bằng taxi.
-Anh buồn nhiều lắm à? – Hoa cất tiếng sau 1 hồi im lặng.
-1 chút. – anh trả lời.
-1 chút là sao?
-Anh cứ tưởng Nhi sẽ quen Minh…không ngờ lại là Phong.
-Sao…lại là Minh?
-Không có gì, tới nhà em rồi kìa, vào đi!
Chiếc xe dừng lại ngay căn nhà của Hoa, nó bước xuống nhưng cũng ráng nói với anh khi cánh cửa đang dần đóng lại:
-Bây giờ chúng ta sẽ vẫn là anh em, nhưng 1 ngày nào đó, không phải bây giờ, em sẽ làm cho anh yêu em như anh đã yêu Nhi vậy. ( câu nỳ mình “chôm” của pn nh0x nỳ, tks nh0x nhá!)
Sáng hôm sau…
Tại canteen Bạch Dương vẫn náo loạn như thường lệ.
Nhi đi tới với hi vọng sẽ gặp được tên Minh nhưng tất cả mọi người mà được xem là bạn bè nó ở đây không có tên nào có cái bản mặt của tên Minh.
-Minh đâu? – nó kéo ghế ngồi cạnh Hoa.
-Không biết, hồi nãy trong lớp cũng không thấy hắn.
-Nghỉ rồi hả?
-Không, hồi tiết 1 thì có mặt hắn nhưng sang tiết 2 chả thấy đâu cả.
-Trước mặt chồng mình mà hỏi thăm thằng khác là sao? – cái giọng này chả ai khác chính là cái tên gây ra hiểu lầm trầm trọng.
Nhi không nói gì, chỉ liếc hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
-2 anh chị quen nhau hồi nào thế? – Khanh vừa uống nước vừa hỏi.
-Không có quen / Hôm qua. – Nhi và Phong cùng nói 1 lúc nhưng nội dung chả ăn khớp tí nào.
-Là sao? – 5 cặp mắt trợn tròn nhìn 2 đứa.
-Mới quen hôm qua đó mà! – Phong lấy chân đá mạnh vào chân Nhi.
-Không có quen, không quen gì hết. – nó cũng đâu có vừa, cũng biết đá lại mà, bộ hắn tưởng chân nó bị què à?
-?
-Không thật sao? – Phong nhìn Nhi với cặp mắt cáo già khiến nó giật mình “Muốn nguyên trường này biết chuyện đó à?”
Nó nuốt nước miếng cái ực ” tên khốn kiếp, mi đang biến ta thành trò hề đấy à?”
Chợt tất cả đổ dồn con mắt về phía trước, là tụi thằng Hùng mà, lại có trường nào muốn đấu nữa đây??
-Tên Minh đâu? – tên Hùng xỏ 2 tay vào túi quần, kênh kênh cái bộ mặt thấy gớm của mình ra trước tụi nó.
-Có gì thì nói đi!
-Thôi được rồi, xíu nhắn lại với thằng đó nhé!
-…
-Quận TTT muốn tái đấu…
-HẢ?
-Chúng không phục chúng ta, bởi vậy tuần sau tái đấu, nhớ tới đấy!
-Lại đánh nhau à? – khi tụi nó đã đi hẳn, Khanh đưa con mắt nhìn anh mình.
-Liên quan gì đến mày. – Phong gắt con em tưng tửng của mình.
-Không liên quan đến em á? Anh có tin là em méc ba tội anh đi đánh nhau không? – giở tuyệt chiêu của mình, Khanh gắt lại thằng anh.
-Hơ…mày tưởng anh mày sợ à? Ngon thì méc thử coi. – Thách lại con em, tên Phong này chắc không biết Khanh định làm gì rồi.
-Là anh nói đấy nhá! – nói rồi Khanh lôi điện thoại từ trong túi ra, bấm số – Ba ạ…ba ơi anh Phong….
Tất nhiên là tên Phong phải ngăn con em làm bậy rồi, hắn giật phắt lấy cái điện thoại trên tay em mình:
-Nói thật đấy à?
-Anh thách em mà, đưa đây! – tiếng chuông điện thoại của Khanh vang lên, Phong giật thót mình nhìn vào màn hình: Papa.
-Đưa đây cho em, anh kêu em nói mà.
-Thôi được rồi, bé Khanh xinh đẹp của anh. – Phong giở trò năn nỉ.
-Em tự biết em đẹp rồi, không cần anh khen.
-Chứ bây giờ mày muốn gì?
-Hề hề, sớm như vậy có phải tốt không. – dụ được thằng anh mình làm Khanh vui hớn hở – chiều nay anh đi shopping với em nhé!
-Đi với mẹ đi.
-Không đi đúng không? – Khanh bấm nút nghe và áp điện thoại lên tai – dạ con nghe nè ba.
+Thằng Phong làm sao con? – giọng ông Trấn vọng ra.
-Dạ…anh Phong…
Phong đổ mồ hôi lã chã, chắp tay cầu xin con em $%#% với hi vọng mong manh.
-Dạ…anh Phong đòi ăn kem á mà ba.
+Mày rảnh nhỉ…có biết ba mày bận lắm không.
-Sorry papa.
Rồi Khanh cúp máy, quay sang Phong:
-Nhớ nhé, chiều đi với em.
-…- tức quá không nói nên lời.
-À…anh nàk…
-Gì nữa?
-Rủ anh Minh đi nữa.
-Tự đi đi.
-…- Khanh quắc mắt nhìn hắn – em gọi mẹ nhé!
Hết ba rồi tới mẹ, mày hãy đợi đó! => suy nghĩ của Phong.
Những người còn lại như rớt tròng khi nghe cuộc trò chuyện của 2 anh em nhà này.
Chả là hồi đó Phong đi đánh nhau 1 lần, thế là về nhà bị ba hắn cắt tiền trong 1 tháng nên hắn hơi khiếp.
-Sẽ như thế nào nếu như ba cậu biết cậu đi đánh nhau nhỉ? – Nhi hỏi vu vơ, nó định âm thầm trả thù hắn đây mà.
Như đoán ra được cái ý đồ không mấy đen tối của nó, Phong ghé sát vào tai nó:
-Cậu định nói cho ba mẹ tôi à? Tôi không chắc hậu quả của việc này đâu nha!
“Huhu…tên khốn, mình lại thua hắn rồi” Nhi thảm thiết kêu lên trong tâm trí.
-Tên Minh đâu nhỉ? – Phong đứng dậy – để tôi đi tìm hắn nói về chuyện này.
-Có thể là đang ngủ trong phòng y tế rồi. – Quân đoán.
-Dậy, tên Minh kia, có chuyện nè! – Phong lay người Minh khi hắn còn nằm cuộn tròn trong cái căn ấm êm của phòng y tế.
-Gì? – giọng hắn phát ra nhưng vẫn không thay đổi tư thế.
-Tuần sau tái đấu với bên TTT đó. – Phong đi thẳng vào vấn đề.
-Xong chưa?
-Chưa…chiều nay đi shopping với con Khanh nữa, nhớ đi đấy, coi chừng nó mổ ruột thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.
-…
-Đi đây, ngủ đi!
Phong đi được mấy bước cách cánh cửa mấy xen-ti-mét thì Minh vùng dậy: