Nhi hỏi Quỳnh khi 2 đứa đã đi được 1 đoạn xa căn nhà của ông ngoại.
Quỳnh khựng lại:
-Mày…có thích Minh không?
Giọng lạnh hơn những gì lạnh nhất, Nhi sững người trước câu hỏi của Quỳnh:
-Sao…mày lại hỏi thế?
-Tại sao à? – nhếch mép.
-???
-Mày không thích anh Hải thì sao lại quen hả?
Nhi đứng hình, Quỳnh nói nó không thích anh Hải, làm sao Quỳnh biết được chứ:
-Mày nói vậy là sao?
-Hừ, tao biết hết rồi, mày không thích anh Hải, còn thân thiết với Minh của tao, 2 người tối qua bày đặt nắm tay nhau ngủ nữa cơ đấy.
Nhi vô cùng ngạc nhiên, mắt mở to ra tới cỡ không còn banh ra thêm được 1mm nào nữa.
” Chết rồi, Quỳnh thấy rồi sao? ”
-Sao không nói gì đi chứ?
-…-Im lặng.
-Có đúng là mày thích Minh?
Nhi giật mình, nó thích Minh sao??? Không thể nào như thế được:
-Mày đang nói lảm nhảm cái gì thế? Về thôi.
Nhi định đi thì…
CHÁT
Quỳnh vừa cho Nhi 1 bạt tai, Nhi ngước lên nhìn Quỳnh khó hiểu, Quỳnh nói tiếp bằng giọng chanh chua nhất có thể:
-Uổng công tao coi mày là bạn, vậy mà mày lại đối xử với tao như thế đấy.
-Cái gì chứ? – chưa hết ngạc nhiên.
-Mày biết Minh là bạn trai tao mà, sao mày còn như thế hả?
-Như thế?
-Mày giỏi lắm, hết anh Hải rồi bây giờ còn dụ dỗ Minh nữa sao? Mày cũng phải biết là con Hoa cũng thích anh Hải đấy.
- Gì cơ…Hoa thích anh Hải?
-Có mình mày không biết thôi nhỉ? Hay là đang giả vờ đấy? Mày có biết là mày làm khổ bạn bè nhiều lắm không?
Nhi dường như không còn thấy cảm giác đau trên má nữa.
-Tao cấm mày không được đụng đến Minh nữa. Minh là của tao.
Lời khẳng định chắc nịch, Nhi nở một nụ cười, khuôn mặt nó biến sắc…
CHÁT
Nhi tát lại Quỳnh:
-Mày nghĩ tao thích cái tên Minh đấy à? Mày lôi tao ra đây nói mấy lời này là vì hắn đó hả? Vậy thì làm sao đây mày hiểu sai vấn đề rồi, TAO KHÔNG HỀ THÍCH HẮN.
Nhi quay đầu bỏ đi để lại cho Quỳnh là một khuôn mặt không còn giọt máu, cái tát quá đau.
Nhi đi mang theo nó là 1 sự bực tức đến nghẹt thở ” Nói mình thích hắn sao? Đánh mình vì hắn sao? Khốn kiếp, con Hoa thích anh Hải làm sao mà mình biết được chứ.”
Nhi đứng sững lại:
-Chết tiệt, đây là đâu cơ chứ?
Nó hiểu ra vấn đề là nó đã đi lạc rồi, lần thứ 2 nhỉ, nãy giờ vì quá bực nên nó đi mà không nhìn đường, kết quả là như thế đấy, mình đang đứng ở đâu mà còn không biết thì sao mà về được.
Nó lần mò khắp người, tìm điện thoại:
-Sh!t, lại quên rồi….điên thật mà.
Thế là nó bắt đầu lanng thang tìm lối về, mặt không thể nào không nhăn nhó cho được, nó khẽ thở dài, có lẽ nó đã mất đi 1 người bạn rồi.
Quỳnh lững thững về tới sân, Hoa chạy ra hỏi:
-Này, có biết 10′ nữa là xe chạy rồi không? Đi đâu vậy hả?
Minh ngó nghiêng:
-Nhi đâu? Không phải Nhi đi với cậu sao?
-Nhi về thành phố trước rồi.
Sao nó lại có thể trơ trẽn như thế nhỉ? Nói Nhi về thành phố sao?
Hải xông tới:
-Em nói Nhi về thành phố trước rồi là sao?
-Ừ thì…Hồi nãy con bé Hy nó gọi lên nói là nhà nó có chuyện nên nó ra bắt xe về trước rồi.
-Sao không nói cho ai biết chứ?- Minh.
-Thì nó nhắn em nói lại cho mọi người nè.
-Xe mình 1 giờ chạy, sao nó không đợi 1 tí rồi cùng về luôn.- Linh.
-Chắc nó nóng ruột quá đấy mà.
-Mà nhà nó có chuyện gì?
-Không biết.
Hoa chìa điện thoại Nhi trên tay:
-Điện thoại của nó đây mà, con Hy gọi vào đâu.
-Mày ngốc thế, con Hy nó gọi xong con Nhi nó mới đi, chắc vội quá nên quên đấy mà.
-Con Nhi đi không mang theo đồ luôn này.
-Thì mang theo cho nó đi.
Quỳnh diễn cũng hay thật nhỉ? Nói cứ như là mọi việc là sự thật không bằng.
Khi tất cả đã lên xe, xe chạy được khoảng 15′ rồi, Minh chợt nheo mày:
“Gọi từ lúc ở nhà mà, có gì thì nói 1 tiếng có bị gì đâu.”
Hắn quay qua nhìn Quỳnh đang ngủ trên vai hắn, rồi quay xuống cái ghế đằng sau chỗ Hoa ngồi:
-Hy là ai thế?
-Em Nhi. – Hoa.
-Em sao? Sao tôi không bết cậu ta có em nhỉ?
-Có nói đâu mà biết.
-Cậu…đưa tôi điện thoại của Nhi đi.
-Làm gì?
-Đưa đi.
Minh cầm điện thoại của Nhi trên tay, hỏi Hoa tiếp:
-Cậu ta lưu tên con bé là gì?
-Là Hy chứ là gì? Vậy cũng hỏi.
Minh mở nhật ký cuộc gọi trong máy của Nhi ra, hắn căng hết mắt ra nhìn:
-Chẳng có cuộc gọi nào của Hy cả.
-Cái gì?
Hoa hét lên, Quỳnh tỉnh dậy:
-Cái gì thế?
Hoa giật điện thoại của Nhi trên tay Minh:
-Đúng là chẳng có số nào của con Hy cả, người gọi cuối cùng là anh Hải vào hôm qua,vậy là chẳng có ai gọi cho nó cả.
Mọi người quay sang nhìn Quỳnh, nó giật mình:
-Biết đâu được nó xóa rồi thì sao?
Minh cười nhạt:
-Xóa? Trong lúc vội không thể thông báo cho ai biết như thế mà có thể thảnh thơi ngồi xóa sao?