Chỉ nhìn thoáng qua, Kiều Ngưng đã có thể thấy được gương mặt cực kỳ tinh xảo xinh đẹp của cô gái kia.
Là loại xinh đẹp mang theo chút thanh lãnh, ngay cả khi khóe môi cong lên tạo thành ý cười cũng thanh lãnh, kèm chút cao ngạo cự người ngoài ngàn dặm, hệt như tạo thành thế đối lập với vẻ đẹp của Kiều Ngưng.
Kiều Ngưng vẫn cho rằng, Cố Dực Minh trước nay luôn lãnh đạm cao ngạo hẳn sẽ không thể tạo ra mờ ám gì với loại con gái như vậy.
Nhưng giờ khắc này, hai người bọn họ lại
thân mật tới không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí bọn họ còn chưa lên giường đã bắt đầu hôn môi nhau, toàn bộ quá trình cả hai không nói câu nào nhưng lại hôn tới khó có thể tách rời.
Âu phục của người đàn ông và váy hai dây màu trắng của người phụ nữ không tiếng động rơi xuống đất.
Trong tầm mắt của Kiều Ngưng, thân thể bọn họ lúc thì chồng lên nhau, lúc lại tách xa nhau.
Thân thể cô gái kia cân xứng lại xinh đẹp, hai chân thon dài thẳng tắp treo trên người người đàn ông.
Nếu muốn nói có điểm nào không được hoàn mỹ, vậy có lẽ là bộ ngực kia quá mức nhỏ nhắn xinh xắn.
Dường như Cố Dực Minh cũng không ngại điều ấy.
Kiều Ngưng nhìn thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm lấy bầu ngực xinh xắn kia, bắt đầu vuốt ve xoa nắn, động tác không thể tính là dịu dàng.
“Ưm a…” Cô gái kia đã chìm vào du͙© vọиɠ, phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm nhũn lại duyên dáng đầu tiên đêm nay.
Anh hôn môi cô gái, bàn tay đang vuốt ve ngực nhỏ trượt xuống dưới, tách hai chân cô gái ra xa nhau.
Dường như thủy tinh trên tủ quần áo là thủy tinh một chiều, từ đầu tới cuối, hai người trên giường đều không biết trong phòng còn có một người khác.
Ngay cả bản thân Kiều Ngưng cũng có một thoáng chốc cảm thấy, cô không tồn tại.
Không khí mỏng manh nuốt chửng ý thức của cô, thậm chí cô còn không thể phân rõ tới cùng hết thảy trước mắt là mộng hay thực.
Nên nhắm mắt lại, quên đi hình ảnh như ác mộng này đi…
Nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không nhúc nhích, vẫn mở to hai mắt, cho tới khi… cô nhìn thấy rõ ràng, cự vật cường tráng của người đàn ông đè lên hạ thể cô gái kia, chậm rãi cắm vào.
…
Chiếc đồng hồ được treo trên vách tường phía bên phải phát ra tiếng “tích” “tích”, kim giây vòng hết vòng này tới vòng khác.
Thời gian dài dằng dặc khiến tầm mắt Kiều Ngưng choáng váng, như trở nên trắng xóa.
Trong lúc hoảng hốt, ý thức như muốn tách rời khỏi cơ thể.