Vừa mới chuyển đi, Trần Lộ Vi đã pha cho mình một tách trà ấm, rồi ngồi trên ghế sô pha lười biếng nhìn điện thoại di động.
【Phần mềm cho thấy anh và em ở rất gần nhau đó, em có muốn gặp nhau một lần không?】
Đây là một người bạn qua mạng mà cô vừa mới thêm liên hệ. Lúc mới dọn đến nơi này Trần Lộ Vi rảnh rỗi đến mức nhàm chán, nên lướt mạng xã hội một hồi mới kết thêm bạn.
Cái loại gặp nhau hẹn ngày thế này, mục đích đã được biểu hiện rất rõ ràng.
Cô liếc nhìn bầu trời vốn đã tối bên ngoài, xem những đoạn quảng cáo nhàm chán đang phát trên TV, đặt tách trà đang sưởi ấm đôi tay xuống và gõ bàn phím điện thoại di động.
【Tôi chưa ăn cơm đó, có muốn ăn cùng không?】
【Cũng được, em muốn đi ăn ở đâu?】
Bên kia phản ứng nhanh chóng, nhưng Trần Lộ Vi không hề gấp gáp mà tìm kiếm đồ ăn ngon trong trung tâm mua sắm cạnh khu dân cư, cuối cùng quyết định chọn nhà hàng mà cô ấy muốn ăn. Cô gửi ảnh chụp màn hình cho bên kia, sau đó đứng dậy và bắt đầu đang tìm áo khoác để mặc.
Khi chuẩn bị đồ đạc để đi ra khỏi cửa, cô theo thói quen mà lấy ba chiếc bao cao su nhét vào trong túi.
Cô khá cởi mở về nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của mình. Cô không nói về tiền bạc hay tình yêu, cô chỉ muốn giải quyết du͙© vọиɠ. Đây là quy tắc của Trần Lộ Vi.
Tuy nhiên, cũng như hôm nay, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò với một người ở gần với mình như vậy.
Có lẽ vì cô đã hoàn toàn bắt đầu sống một mình và mới chuyển đến thành phố xa lạ này nên Trần Lộ Vi không thể tránh khỏi cảm giác hơi trống rỗng.
Dù ở trong nhà cũng vậy, mà đối với hoàn cảnh xa lạ xung quanh cũng khiến cô cảm thấy rất cô đơn, cho nên cũng không từ chối cuộc hẹn bất ngờ này.
Trần Lộ Vi mang giày rồi ra khỏi cửa.
Khi đang đi ra đợi thang máy, tình cờ cô nhìn thấy một nam sinh đang đứng đợi thang máy. Anh hiện lên dáng người cao gầy ẩn trong chiếc áo gió màu đen, thoạt nhìn có vẻ hơi thanh lãnh.
Sau khi đến thang máy, cô nép vào một góc bên trong, cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
Sau khi Phương Gia Vĩ ấn nút tầng một mới quay đầu nhìn cô một cái.
Chiếc khăn kẻ sọc rộng màu xanh che nửa khuôn mặt của thiếu nữ, nhưng nó không thể che được vẻ ngoài ngoan ngoãn của đối phương. Cô là kiểu người khiến người ta không dám lớn tiếng mắng mỏ, mà loại người giống với thiếu nữ này, thật ra đàn ông sẽ không thể nào đến gần, bởi vì sợ rằng một khi tiến đến sẽ gặp phải rắc rối.
Anh nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, đợi thang máy đi đến tầng một.
Các bạn bấm theo dõi để phòng trường hợp truyện bị huỷ công khai thì truyện vẫn được lưu trong tủ truyện và có thể đọc tiếp nhé.