Đã rất lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ tới một cô gái có tên là Dư Lam. Cô không hút thuốc, không uống rượu-một cô gái hiếm có trong số những người tôi phỏng vấn. Hôm đó, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng. Màu trắng tinh khiết khiến tôi cảm động. "Vẫn biết mặc đẹp thế". Cô cười khẽ, cười rất yếu ớt. Tôi nghĩ, chắc cô không quen cười. Ấn tượng sâu nhất đối với tôi là ánh mắt của cô, y hệt một đứa trẻ bất hạnh. Tinh khiết, yếu đuối, bất hạnh-đó là tất cả những từ ngữ miêu tả Dư Lam khi lần đầu nhìn thấy cô.
Có lẽ mọi người thấy tôi là một cô gái nội tâm . Không phải vậy. Rất nhiều người không hiểu tôi. Khi ở nhà và ở cơ quan, tôi tương đối đúng mực. Nhưng về mặt tình cảm, tôi không phải là một cô gái khỏe mạnh"
Dư Lam cúi đầu, mặt đỏ bừng, có vẻ hơi khó nói. Tôi có thể hiểu những tâm trạng của một cô gái khi phải tâm sự những tình cảm riêng tư cho một người đàn ông lạ. Đúng vậy, lòng tin cũng cần được bồi dưỡng dần theo thời gian. Nhưng tôi không có nhiều thời gian để giúp cô dần thích nghi với tôi. Về điểm này phải nói là hơi tàn khốc. Tôi cười, hỏi một số chuyện không có liên quan như công việc, sở thích để cô thoải mái hơn. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu mà cô vẫn chưa “thực sự nhập đề". Tôi nghĩ, cô gọi điện tìm tôi cũng nhất định không phải muốn nói những thứ này. Vì thế, tôi góp ý lần gặp mặt sau, hãy kể về chuyện tình cảm của cô. Thoạt đầu, cô gật đầu, lúng túng giải thích rằng rất muốn kể nhưng không nói ra được. Tôi hiểu, những chuyện như vậy không phải là lần đầu. Nhưng khi tôi đứng dậy cáo từ, cô lại gọi tôi lại, nói rằng muôn kể vì giấu mãi trong lòng cũng không vui vẻ gì.
Bố là toàn bộ cuộc đời
Tôi không biết anh có thể hiểu được tôi chăng. Nhưng tôi cảm thấy mình là một cô gái phát triển không bình thường. Cũng không rõ vì sao, tôi đặc biệt mê đắm những người đàn ông nhiều tuổi, ngang tầm bố tôi. Đối với những thanh niên trạc tuổi tôi, tôi hoàn toàn không có cảm giác.
Bố tôi trông không đẹp trai, thân hình cũng thấp. Năm nay ông 50 tuổi, làm giáo viên ngữ văn của một trường cấp ba, cũng không phải là người lanh lợi. Làm giáo viên nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa làm được giáo viên chủ nhiệm. Mọi người nói ông quá thật thà, không biết đưa đón. Trong con mắt nhiều người, ông là một người đàn ông không có sức hấp dẫn. Nhưng đối với tôi ông rất đặc biệt. Tôi luôn có cảm giác ỷ lại rất mạnh mẽ vào bố mình. Năm nay tôi đã 26 nhưng vẫn thích ở cùng bố. Những lúc ông không có nhà, cuộc sống tôi trở nên lộn xộn, mất phương hướng. Đúng là tôi đã được ông chiều quá đâm hư, tất cả mọi việc trong nhà đều không phải làm. Mãi tới bây giờ, thậm chí bố tôi vẫn giặt cả quần áo lót cho tôi.
Nhưng bố tôi quá yêu chiều tôi cũng có lý do. Năm tôi ba tuổi, mẹ tôi bị tai nạn xe hơi qua đời. Những kỷ niệm về mẹ mỏng mảnh như sương mù, chỉ nhìn thấy hình dáng trên tấm hình, nhưng cảm thấy rất xa lạ. Thế là ngay từ nhỏ, bố đã trở thành toàn bộ cuộc sống của tôi. Mọi tình yêu và tình thân mà tôi cảm nhận được đều từ bố. Tuy trưởng thành trong một gia đình không trọn vẹn, nhưng tôi không hề có cảm giác thiếu hụt tình yêu. Bố tôi đã đem lại cho tôi quá nhiều. Ông thường nhìn tôi bằng con mắt hiền từ, rất lâu sau và rất khẽ khàng, tôi nhìn thấy mắt ông ẩm ướt tồi lại lặng lẽ quệt đi. Không cần nói bất cứ câu gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, tôi là tình yêu duy nhất trong cuộc đời bố tôi.
Thế là tôi trở thành viên ngọc trân châu trong mắt bố tôi. Ông hết mực cưng chiều tôi, không để tôi làm bất cứ thứ gì, cũng không để tôi buồn. Những lúc tôi không vui, ông thường nghĩ đủ mọi cách để nựng tôi, mua cho tôi rất nhiều đồ chơi, thường dẫn tôi đi chơi công viên. Tuổi thơ của tôi không có chút bóng tối, mặc dù những người khác nhìn vào vẫn cho rằng tôi là một đứa trẻ bất hạnh.
Tuy nhiên tình yêu của bố tôi cũng đem lại những ảnh hưởng không tốt. Tôi rất kiêu căng, cũng rất mềm yếu không có tình yêu, tôi không làm nổi điều gì. Cuộc sống không có tình mẹ cũng khiến những từng trải của tôi lắm ký ức ngại ngùng hơn những người khác. Suốt từ bé đến cấp hai, bố tôi vẫn đều tắm cho tôi. Tôi nói chuyện này với một số bạn gái thân. Bọn chúng đều mắng bố tôi biến thái, tôi không trách mắng chúng vì không muốn chúng nói nhiều đến chuyện gia đình tôi. Nhưng lúc đó tôi cũng cảm thấy ngại. Hôm đó về nhà, thậm chí tôi không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bố tôi. "Biến thái"-suốt một thời gian dài, hai từ đó cứ giày vò tôi. Tôi không dám hỏi bố rằng quan hệ giữa hai bố con như vậy có phải là "biến thái" không. Tôi nghĩ không cần thiết hỏi vì biết chắc rằng nó không giống như mọi người nói. Chỉ vì tôi không có mẹ, chỉ vì mỗi điều đó. Thế là tôi thử tưởng tượng tâm trạng của bố tôi khi tắm cho tôi. Nhất định lúc đó ông rất buồn vì thân là đàn ông mà phải làm những việc phụ nữ phải làm. Nhưng bạn bè cười nhạo cũng tác động ít nhiều tới tôi, mãi tới tận ngày nay vẫn còn để lại di chứng. Đó là tôi đặc biệt nhạy cảm đối với từ “biến thái". Trên đường phố khi vô tình nghe được từ này, mặt tôi đã đỏ bừng, lập tức nhớ ngay lại cảnh bố tắm cho tôi.
Lần đầu tiên tôi tự tắm cho mình là vào mùa đông năm lớp 7. Lúc đó trong nhà vẫn chưa có bình nóng lạnh. Bố tôi như thường lệ, vẫn đun mấy ấm nước nóng cho tôi, rồi pha nước ấm vào một cái chậu tắm to. Tôi cũng như thường lệ sẽ cởi quần áo trước mặt bố, rồi nhảy vào chậu. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bố tắm cho tôi, chỉ đứng im ở bên cạnh. Tôi nhìn bố không hiểu. Ông quay mặt lại vẻ không tự nhiên, thậm chí tôi còn nhớ rõ mặt ông hơi đỏ, ánh mắt cũng rất lạ, chưa thấy ông như vậy bao giờ. Rồi ông nghiêm khắc nhìn tôi, nói, con lớn rồi, từ nay về sau tự tắm lấy. Lúc đó tôi không hiểu, cảm thấy rất ấm ức, cứ tự hỏi mình, sao bố không tắm cho mình nữa? Lẽ nào bố không còn yêu mình nữa? Bây giờ nghĩ lại, lúc đó quả thật không hiểu biết gì.
Thế là tôi tự tắm lấy. Từ đó, bố tôi cũng thay đổi, trở nên rất thích để ý những chuyện vặt vãnh. ông thường dạy tôi lúc đi vệ sinh nhớ khóa cửa, khi thay quần áo phải vào phòng mình thay... Lúc đó, tôi cực kỳ không vui, suốt một thời gian cứ cho rằng bố tôi không còn yêu tôi nữa. Mãi cho tới khi học môn vệ sinh sinh lý, tôi mới hiểu ra rằng thì ra trong con mắt bố tôi, tôi đã lớn. Còn nhớ năm đó tôi phát dục rất nhanh. Thảo nào bố tôi nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Chuyện đó sau này tôi cũng không dám nói cho bố tôi biết, chỉ kể lại cho bạn thân nghe. Hình như chuyện này cũng không có gì đặc biệt. Mấy đứa bạn tôi đều nói lúc nhỏ chúng cũng từng trải qua những chuyện tương tự. Có đứa kể lúc nó đi mẫu giáo cũng từng có hành động sờ soạng bộ phận sinh dục với một cậu bạn. Kinh nghiệm của cô ta còn kinh hơn, nói rằng lúc đó suýt nữa đã làʍ t̠ìиɦ với cậu bạn kia, chỉ có điều vẫn chưa ấn sâu vào mà thôi. Mấy đứa bạn gái tôi lúc đó sau khi nghe xong rất kinh ngạc. Còn nhỏ thế mà đã dám làm những chuyện như vậy.
Thế là chỉ cần tới tiết của thầy, tôi vui vẻ hẳn. Tôi thích nhìn trộm thầy khi đang xoay lưng viết lên bảng, thích ngắm nhìn nụ cười thanh tao của thầy, lại càng mê mẩn giọng giảng bài đầy tình cảm của thầy. Giọng nói của thầy rất trầm ấm, cách nhả chữ rất rõ ràng. Trong giờ của thầy, tôi rất thích thể hiện, thích nêu vấn đề, thường hỏi thêm thầy sau giờ giảng. Thực ra từ trước, tôi chưa bao giờ tích cực như vậy.
Sau đó tôi phát hiện thấy thầy cũng thích được học sinh hỏi, nhất là các nữ sinh. Rất nhiều lần tôi hỏi, thầy đều trả lời rất chi tiết. Có điều, đối với tất cả nữ sinh, thầy đều như vậy cả.
Sau đó rất lâu, thầy mới đặc biệt chú ý tới tôi. Đó là một chiều mùa hè, tôi tới văn phòng tìm thầy. Thật cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ muốn hỏi thầy nơi mua một cuốn giáo trình ngữ văn khá nổi tiếng thời đó. Tất nhiên đó cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Còn nhớ sau khi gặp thầy, tôi rất căng thẳng. Vừa nhìn thấy thầy, mặt tôi đã đỏ bừng. Trong văn phòng lúc đó chỉ có mỗi mình thầy, thầy đang đọc ŧıểυ thuyết. Thấy tôi, thầy hơi ngạc nhiên, rồi kêu tôi ngồi xuống, hỏi lý do tới tìm thầy. Lúc nói chuyện với tôi, thầy cẩn thận cất cuốn truyện đang đọc dở vào ngăn bàn. Tôi liếc qua, thấy trên bìa trình bày hơi lõa lồ, như thể ŧıểυ thuyết tình ái bán lăng nhăng trên các sạp vỉa hè.
Sau khi nói địa chỉ nhà sách, thầy Trương còn trò chuyện với tôi hồi lâu. Trò chuyện với thầy mới thấy thầy rất hài hước, rất biết cách khiến người ta cảm động. Hôm đó chúng tôi cũng không trò chuyện gì đặc biệt, chỉ thấy khoảng cách giữa tôi và thầy Trương ngày càng gần. Cảm giác của tôi đối với thầy ngày càng tăng. Nhìn nụ cười của thầy, ngửi hơi thở của thầy, tôi thường có cảm giác rất vững tâm, giống như tình cảm đối với bố tôi vậy. Rồi tôi yêu thầm thầy, rất muốn ngày nào cũng được nhìn thấy thầy, thậm chí còn muốn ôm ghì thầy vào ngực. Thực ra, lúc đó chỉ nghĩ vậy mà thôi. Nhưng mọi diễn biến về sau thật khó ngờ.
Cuối cùng tôi vẫn không dằn được viết cho thầy một bức thư tình. Thật ra nó cũng chưa được coi là một bức thư tình tiêu chuẩn. Lúc đó chúng tôi tuần nào cũng phải nộp một bài văn nhật ký, không giới hạn đề tài thích viết gì cũng dược, cứ viết mọi việc theo cảm hứng của mình. Thế là một hôm tôi viết hết những say đắm của mình đối với thầy. Ở cuối bài, tôi còn viết rõ đó là người đàn ông trung niên vẫn ở bên cạnh tôi. Tôi nghĩ, thầy là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu tôi định nói về ai.
Chưa đầy mấy ngày sau, thầy gọi tôi tới văn phòng. Hôm đó là một buổi chiều chạng vạng cuối tuần, tôi thắc thỏm theo thầy đi từ lớp học tới văn phòng. Suốt lúc đi, thầy im lặng. Tôi đoán được thầy tìm tôi về chuyện bài nhật ký. Không biết tại sao, tâm trạng tôi lúc đó rất kỳ quái, hơi căng thẳng, cũng hơi mừng thầm. Có lẽ vì chuyện này bị đè nén đã lâu cuối cùng nay cũng có thể nói rõ ra.
Trong văn phòng của thầy, chúng tôi mới đầu không nói chuyện. Phải qua đi rất lâu, thầy mới nhắc tới chuyện nhật ký. Thầy hỏi cảm giác của tôi viết trong bài có phải thật không. Tôi gật đầu, ngượng ngùng nhìn thầy. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt thầy, nhưng cũng rất muốn tìm ra được đáp án trong đôi mắt đó. Thầy thờ dài, nói những chuyện như vậy thật không hay, dễ ảnh hưởng tới học tập, rồi hỏi người đàn ông mà tôi thích là ai. Nhìn thái độ của thầy, chắc hẳn thầy đã đoán được từ lâu. Tôi ngần ngừ, cuối cùng vẫn dốc hết dũng cảm nói ra. Thầy rất kinh ngạc, im lặng mãi không nói. Sau đó, thầy châm một điếu thuốc, trông sắc thái mệt mỏi. Tôi hoan hỉ vô cùng, nhìn thầy phải đau khổ vì tôi như vậy, tôi đâm ra tự hào. Tôi nghĩ lúc đó chắc chắn thầy cũng để ý tới tôi, nếu không việc gì phải đau khổ như thế. Nói ra cũng thật lạ, tôi ngày càng to gan. Lúc đầu tôi tự nói với mình, dù sao thầy cũng biết rồi, sợ cũng chẳng ích gì nữa, cứ mạnh dạn lên. Thế là tôi đi lên, ôm lấy thầy, vùi đầu vào ngực thầy. Thầy không cự tuyệt, điều này khiến tôi hơi bất ngờ. Thầy dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi nhẹ nhàng khuyên. Tội gì mà khổ thế, tội gì phải yêu một người đàn ông như tôi? Thầy còn nói với tôi rằng con gái thầy còn lớn hơn tôi, thầy sẽ không tiếp đón những suy nghĩ điên rồ của tôi. Thực ra lúc đó tôi cũng chưa nghĩ tới việc mình muốn quan hệ với thầy như thế nào. Tôi biết thầy đã có gia đình, và cũng không hề nghĩ tới sẽ phá vỡ hạnh phúc gia đình thầy. Lúc đó tôi muốn cái gì, tôi cũng không rõ nữa. Chỉ thấy mê mẩn thầy, nhớ nhung thầy, muốn ngày nào cũng được ở bên thầy. Tôi kể hết những cảm giác đó cho thầy nghe. Thầy vẫn nói không thể chấp nhận và cảnh cáo tôi phải vứt bỏ suy nghĩ đó, phải nhanh chóng bước ra khỏi cảm giác không bình thường.
Sau đó, cứ mỗi lần nhìn thấy thầy, tôi lại cười thầm. Trên bục giảng thì đa͙σ mạo, chững chạc là vậy, thật không ngờ. Thật không thể hiểu nổi đàn ông là cái giống gì, trong đầu nghĩ gì? Thế là những tình cảm tôi dành cho thầy ngày càng mờ nhạt. Tôi không chủ động đi tìm thầy nữa. Trái lại đều là thầy hẹn tôi nói chuyện vài lần. Nào là giáo dục tôi cần phải học giỏi ra sao. Tôi nghe thật đáng ghét. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và thầy không liên lạc với nhau nữa.
Thất thân sau cơn say
Trước khi vào đại học, cuộc sống của tôi vẫn rất đơn điệu. Ngoài câu chuyện về thầy chủ nhiệm cấp ba, phần lớn cuộc sống của tôi trong ba năm cấp ba cũng giống hệt các học sinh khác, chỉ biết học và học. Tôi luôn cảm thấy những kỷ niệm về thời trung học ít đến đáng thương. Nhưng từ sau khi lên đại học đã khác hẳn. Tôi tiếp xúc với rất nhiều người, đàn ông cũng vậy. Tôi gặp được rất nhiều người đàn ông khiến tôi rung động. Nhưng có điều những người thực sự khiến tôi mê mẩn đều đứng tuổi. Tôi cũng không thể nói rõ được là tại sao. Hồi đại học cũng có mấy cậu sinh viên rất xuất sắc theo đuổi tôi. Tôi và một cậu trong đó còn định yêu nhau, nhưng sau nửa năm quen nhau, tôi đã mất cảm giác với cậu ta.
Trái lại, khi gặp những người đàn ông trung niên từng trải, phong độ, tôi đặc biệt dễ nảy sinh tình cảm. Tất nhiên yêu những người này rất mệt vì phần lớn họ đều có gia đình. Đối với họ, tôi chẳng qua chỉ là một vật trang sức trong cuộc sống buồn tẻ của họ mà thôi. Tôi vĩnh viên không thể là toàn bộ cuộc đời họ. Họ cũng không thể yêu tôi vô điều kiện như bố tôi, cũng không thể mê mẩn tôi chân thành như tụi trẻ. Tôi chỉ là một đồ chơi, một vật trang trí. Dẫu biết như vậy, tôi vẫn thích ở bên họ, cứ như gặp ma vậy. Nhiều lúc cũng tự khuyên mình phải sửa chữa căn bệnh này, nhưng vô ích. Tôi tình nguyện làm người tình cho những người đàn ông trung niên, thậm chí làm đồ chơi của họ. Nhưng lại rất khó nảy sinh tình yêu với các thanh niên cùng trang lứa. Rồi tôi gặp phải vô số thăng trầm trong tình cảm, bị đùa giỡn, bị lừa gạt, thậm chí bị đánh ghen, nhưng tôi vẫn khó thay đổi được. Giờ đây, tôi cam chịu, có lẽ đó là số phận tôi đã định trước.
Nhưng tôi không phải là một phú nữ da^ʍ đãиɠ bẩm sinh. Lần đầu tiên của tôi thật bất hạnh, tôi bị cưỡng hiếp sau một cơn say. Giờ đây tôi không nhớ rõ tên thằng khốn nạn đó. Đó là một thương gia. Hình dáng của hắn, tôi cũng quên mất. Tàn nhẫn, xảo quyệt, đó là những từ mà con người hắn thích nói tới. Có điều hắn có dáng vẻ bề ngoài rất hấp dẫn, nụ cười mê hồn.
Tôi gặp hắn trong một quán bar. Lúc đó tôi đang học năm thứ hai. Một bạn cùng phòng rủ tôi tới Tam Lý Đồn chơi. Các quán bar ở đó rất hấp dẫn các nữ sinh như tôi. Cô bạn tôi rất thoáng, đã đổi mấy anh bồ, còn hút thuốc và uống được rượu. Tụi con gái trong ký túc đều không thích nó, nhưng tôi và cô ấy nói chuyện vẫn rất hợp. Sống với nhau càng lâu, tính cách và cách sống của cô ấy tác động tới tôi ngày càng mạnh.
Hôm đó chúng tôi tới một quán bar náo nhiệt. Cực kỳ đông, âm nhạc ồn ào. Tôi không thích những môi trường như vậy. Cô bạn tôi chẳng bao lâu đã gặp được một anh đẹp trai: Rồi họ chỉ xoắn vào nhau mải trò chuyện uống rượu, vứt tôi một mình. Nhưng không lâu sau, tôi không thấy vô vị nữa. Gã đàn ông đó xuất hiện trước mắt tôi, cũng chưa đến nỗi đứng tuổi, khoảng 30. Hắn ngồi xéo trước mặt tôi. Ánh mắt đăm đắm nhìn tôi, miệng ngậm điếu thuốc, nở nụ cười trêu chọc. Lúc đầu, tôi không để tâm, có lẽ do hắn chưa lớn tuổi lắm. Nhưng hắn rất táo bạo. chưa đầy mấy phút sau đã tiến lại gần tôi, xin phép được ngồi đối diện với tôi. Lúc đó tôi và bạn tôi đều kinh ngạc. Nhưng hắn nhập hội rất nhanh. Hắn rất kinh nghiệm, cũng rất hào phóng, gọi thêm mười chai bia tới, còn mời riêng tôi một chai cocktail đắt tiền. Sự xuất hiện của hắn khiến không khí náo nhiệt thêm rất nhiều. Mọi người tự nhiên uống nhiều hơn. Hắn là người Quảng Đông, tiếng phổ thông chưa chuẩn lắm, nghe rất ngộ. Điệu bộ nói chuyện cũng rất nực cười nhưng cũng rất mới mẻ. Hắn còn kể vô số chuyện vấp phải trên thương trường, là những chuyện mà chúng tôi chưa từng nghe. Rồi cũng nhờ vào ba tấc lưỡi, hắn trở thành bạn của chúng tôi rất nhanh. Mới đầu hắn nói với mỗi người mấy câu, rồi cuối cùng chỉ nói chuyện với một mình tôi. Hơn khen tôi đẹp, có phong cách rất đặc biệt. Tôi biết nhất định hắn cũng nói y hệt như vậy với tất cả các cô gái khác, nhưng những lời lẽ như vậy ai cũng thích nghe. Nói chuyện với hắn càng nhiều, tôi càng thích hắn, tuy không mãnh liệt. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ có cảm giác thực sự với những người đàn ông trên bốn mươi. Nhưng hôm đó tôi rất trống rỗng. Trước nay tôi chưa từng uống rượu, nhưng hôm đó tôi uống rất nhiều, không hiểu tại sao. Có lẽ tại lần đầu vào quán, tâm tư được thả lỏng, muốn điên một lần. Hắn rất xảo quyệt, nắm rõ tâm tính phụ nữ. Nhìn tôi uống đã say, hắn mời tôi và bạn tôi tới một sàn nhảy gần đó. Cô bạn tôi và chàng trai mới quen đang mải tâm sự thấm thiết, đều không thiết đi nhảy nhót. Còn tôi thoạt đầu cương quyết không đi, nhưng bị hắn nài nỉ mãi, lại được cô bạn thúc giục, đành đi chơi với hắn. Không biết lúc đó cô bạn tôi nghĩ gì. Lúc đó, đầu óc tôi đã quay cuồng vì rượu, thân hình đã mềm nhũn, cứ ngoan ngoãn đi theo hắn ra khỏi quán. Cảm giác lúc đó rất đặc biệt, tới mức chính tôi cũng không tin nổi. Lúc đó tôi thực sự có cảm giác với hắn không? Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ một chút nhưng không mạnh mẽ. Tôi nghĩ nếu không phải vì tác dụng của rượu, tôi không dám táo bạo như vậy. Rồi tôi và hắn đi ra khỏi quán nhưng mới đi được nửa đường, tôi đã bị nôn. Hắn vội đưa khăn giấy cho tôi hỏi tôi khó chịu lắm không, có muốn lên xe hắn nằm nghỉ không. Tôi choáng váng vì men rượu, liền vào luôn xe hắn đậu ở bên đường. Rồi hắn mua nước suối cho tôi, dịu dàng lau mặt hộ tôi, khiến tôi rất cảm động. Những việc trên xe tôi không nhớ rõ lắm, hình như hắn hôn tôi, còn nói đi thuê phòng để tôi nghỉ ngơi.
Sau đó một cơn đau xé ruột đánh thức tôi. Chỉ nhớ lúc đó tôi khóc lóc van xin hắn hãy nương nhẹ, nhưng vô ích. Hắn như một con dã thú. Không bao lâu tôi lại ngất đi. Ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn đã chạy mất, chỉ thấy trên giường một ít tiền. Tôi khóc, trần truồng nằm khóc trong một căn phòng xa lạ. Rồi dần dần khi nhận thức được, tôi thấy nửa người phía dưới đau ghê gớm. Lật chăn ra, tôi thấy mấy vệt máu trên tấm drap giường. Tôi khóc cho số phận của mình. Vì sao, vì sao tôi lại gặp phải chuyện này?
Người tình một đêm an ủi vết thương
Hôm đó, tôi chỉ nhớ đến bố tôi. Tôi biết chỉ có ông mới an ủi được thân hình thương tích của tôi. Nhưng tôi không về nhà. Tôi sợ nhìn thấy nước mắt của ông. Ông đã già, hẳn không thể chịu được sự tấn công này. Tôi chỉ biết lê thân xác bị tổn thương của mình quay về trường, lặng lẽ rửa vết thương, âm thầm khóc trong đêm. Từ đó, tôi quen với những ngày tháng u sầu. Suốt một thời gian dài, tôi sợ đàn ông. Cứ nhìn thấy họ cười, tôi sởn hết cả người. Tôi thấy họ thật bẩn thỉu, thật tàn nhẫn. Thậm chí tôi còn thề sẽ báo thù đàn ông, sẽ giày vò họ bằng những cách tàn khốc nhất. Quả thực tôi đã làm như vậy. Tôi quyến rũ mấy gã đàn ông đốn mạt. Khi chúng chết lăn lóc vì tôi thì tôi tàn nhẫn và lạnh lùng bỏ đi, thậm chí còn không đưa ra một lý do. Những lúc như vậy, tôi rất vui, nhưng sau cơn vui lại là sự trống rỗng.
Sự xuất hiện của Hưng đã khiến tôi thay đổi. Tôi không những lại nghĩ về đàn ông, mặc dù với anh chỉ ngắn ngủi có một đêm. Sau đêm đó, tôi lại quay về với thế giới lạnh như băng giá.
Hưng là bạn chát của tôi. Tuy mới chỉ trò chuyện trên mạng một lần, nhưng tôi vẫn gọi anh là bạn chát. Sau đó chúng tôi liên lạc chủ yếu bằng điện thoại. Tôi và anh thực sự rất gần gũi. Vào một đêm khuya, tôi cô đơn nên lên mạng vào phòng chát, nhìn thấy tên anh, tôi đã muốn liên lạc với anh. Nick của anh là "Chỉ đem lại hồi ức vui sướиɠ cho phụ nữ". Không rõ lúc đó tại sao vừa nhìn thấy nick name của anh, tôi đã thấy ấm áp, lập tức cảm thấy anh là một người đáng tin cậy. Tôi tìm anh trò chuyện, nói rất nhiều. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi tâm sự với một người xa lạ về nhiều điều riêng tư đến vậy. Anh trả lời rất ít, chỉ động viên tôi nói ra nhiều hơn để lòng nhẹ nhõm. Sau khi chát suốt đêm, tôi nói cho anh số điện thoại di động của tôi. Tôi nói muốn nghe thấy giọng nói của anh. Bảy giờ sáng hôm sau, anh gọi điện thoại cho tôi, tiếng nói đó suốt đời tôi không thể nào quên, rất trầm ấm. Anh nói hơn bốn mươi tuổi, độc thân, cách đây bốn năm, anh có một cô vợ xinh đẹp. Họ rất yêu nhau, nhưng cô ấy cũng giống như mẹ tôi, chết vì tai nạn. Lúc tả vợ mình, anh khóc. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng khóc của người đàn ông, lại là một người đàn ông trung niên. Tình cảm sâu lắng và u sầu của anh đã hấp dẫn tôi, cũng rất phù hợp với tâm trạng tôi lúc đó. Lúc đó tôi chỉ thích những thứ u sầu. Rồi tôi đâm mê say người đàn ông trung niên này. Không chỉ một lần, tôi đã hét to trong điện thoại đòi gặp anh, rằng tôi yêu anh, nhưng anh luôn từ chối gặp mặt. Anh nói tôi chỉ là một đứa con nít, về căn bản không hiểu tình yêu là gì. Quả thật, tôi không rõ tình yêu là gì. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ những suy nghĩ và vấn vương của tôi về anh ấy. Tôi thưởng nhớ tới anh ấy lúc đêm khuya, nhớ tới sự cô độc và buồn bã của anh ấy trong đêm. Tôi muốn dựa vào anh. Đối với tôi, anh là hy vọng của tôi. Lúc đó tôi còn cho rằng mình có thể thay đổi được cuộc sống của anh. Và anh đủ sức mạnh để vuốt ve linh hồn đau thương của tôi. Tôi kể với anh về suy nghĩ của mình. Anh lạnh lùng khuyên tôi đừng ảo tưởng. Anh nói đã mất, anh đã mất khả năng yêu người phụ nữ khác, rằng trái tim anh đã mất theo người vợ quá cố. Nghe những lời này, tôi khóc. Không phải vì ấm ức do anh cự tuyệt, mà vì đau xót cho anh, cho nỗi buồn của anh.
Vì anh lạnh lùng, nên chúng tôi cứ kéo dài lần lữa suốt nửa năm mới gặp được nhau. Giữa thời gian đó, chúng tôi gọi không biết bao cuộc điện thoại. Không được nghe tiếng anh, suốt ngày tôi không yên: Trong nửa năm đó, tôi đã quen được nghe giọng nói của anh để chìm vào giấc ngủ. Rất nhiều lần tôi gặp anh trong mơ, một cái bóng mờ, một đôi mắt đau buồn. Cuối cùng cũng gặp được anh thật, quả nhiên có đôi mắt đau buồn thật, nó u uất tới nỗi người ra chỉ muốn ghì siết lấy anh.
Hôm đó là sinh nhật tôi tròn 24 tuổi. Tôi khóc trong điện thoại. Khóc rất thương tâm. Tôi nói nhất định phải gặp anh. Nhưng trong điện thoại anh kiên quyết không chịu gặp. Nhưng tới sáu giờ tối, khi tôi đang buồn bã bước ra khỏi công ty, một người đàn ông trung niên rất phong độ bước tới, gọi tên tôi. Nghe thấy giọng anh, tôi không kìm được, lại bật khóc. Cuối cùng, anh vẫn đến. Người đàn ông mà tôi đau khổ nhung nhớ suốt nửa năm qua cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Tôi ôm anh thật chặt, chỉ sợ vừa tuột tay, anh sẽ biến mất.
Anh hấp dẫn và sáng ngời hơn tôi tưởng tượng. Anh thích cười, nụ cười rất rạng rỡ. Đó là điều khiến tôi bất ngờ nhất. Nhưng sau khi chúng tôi ngồi xuống trò chuyện trong một tiệm ăn, tôi không còn cảm giác xa lạ nữa. Anh rầu rĩ hút thuốc, không nhìn tôi, cũng không nhìn gì khác ngoài cái nhẫn cưới trên tay. Tôi nghĩ, chắc chắn đó là chiếc nhẫn cưới vợ anh đã trao cho anh. Nhiều năm qua rồi mà anh vẫn nhìn nó da diết đến vậy. Tôi cảm động quá, đúng là một người đàn ông giàu tình cám.
Anh không hứng thú gì với tôi, chỉ khuyên bảo tôi nên sống một cuộc sống lành mạnh như dạy dỗ một đứa trẻ vậy. Tôi lúc đó rất bừa bãi, tàn khốc, thích giày vò đàn ông. Đó là những lý do khiến tôi tìm kiếm được niềm vui. Nói xong, anh lại cúi đầu ngắm cái nhẫn. Thấy anh vẫn quá đắm đuối vào quá khứ và thờ ơ với tôi, tôi không kìm được nước mắt. Tôi nghĩ tới số phận mình, có lẽ mình không chui vào được tình cảm của anh. Anh ngước đầu nhìn tôi, rồi rất nhanh lại cúi xuống. Tôi cười, vừa lau nước mắt vừa cười ngốc nghếch. Tôi hỏi anh có mang quà sinh nhật cho tôi không. Anh cười đáp anh chính là món quà sinh nhật cho tôi. Tôi cười to, hỏi anh có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không. Anh im lặng nhìn tôi, hút thuốc và thở ra những làn khói dày đặc. Chắc hẳn anh đã đoán được tôi định đòi thứ gì. Anh cự tuyệt, từ chối rất thẳng thừng. Tôi nói chỉ cần một đêm, rồi sẽ dùng cả đời để nhung nhớ anh. Anh cương quyết lắc đầu. Tôi khóc, khóc vì tuyệt vọng. Tôi nói chỉ cần có đêm nay, tôi sẽ có dũng cảm sống tiếp. Khi tôi muốn trụy lạc, tôi sẽ nhớ lại những ký ức này để cứu thoát chính mình. Trong đêm tối mùa đông lạnh giá, tôi sẽ dùng những kỷ niệm đó để sưởi ấm....
Tôi thấy mắt anh ướt dần. Anh nhận lời để tôi làm vợ anh một đêm. Thế là tôi lại khóc, khóc thảm thiết khiến các bàn xung quanh phải kinh ngạc. Nhưng tôi mặc kệ. Tính tiền xong, tôi vui sướиɠ khoác tay anh đi vào bóng đêm mơ màng của thành phố.
Đối với tôi được làm vợ một đêm đã là cả cuộc đời. Có lẽ anh sẽ quên ngay một đứa con gái ngốc nghếch như tôi. Nhưng tôi không thể nào quên được cái đêm đó. Từng chi tiết, từng cử chỉ vẫn như hiện diện trước mắt tôi. Thậm chí tôi còn nhớ rất rõ tên khách sạn hôm đó chúng tôi vào - Lan Huệ. Sau đó, có mấy lần tôi tới trước cửa khách sạn một mình, đứng đó rất lâu, lưu luyến hồi tưởng.
Đêm đó, tôi rất vui, anh cũng vậy. Thậm chí khi làʍ t̠ìиɦ với tôi, anh còn cười rất sung sướиɠ. Nhớ lại anh ôm chặt tôi, gọi một cái tên xa lạ hết lần này tới lần khác- "Bảo Bảo". Tôi biết đó anh thường gọi vợ như vậy. Suốt đêm đó anh chỉ gọi hai từ "Bảo Bảo", thậm chí ngay cả khi đi vào người tôi, anh vẫn không hề gọi tên tôi một tiếng. Nhưng tôi không phiền lòng. Tôi hiểu tình cảm sâu sắc của anh, hiểu được tình yêu của anh, cũng hiểu rằng tình yêu không phân biệt sinh tử.
Lúc tỉnh dậy, anh đã không còn ở đó nữa. Trên ba lô của tôi là một bức thư và một chiếc lược gỗ màu đỏ. Trong đó anh viết đã giả vờ lạnh nhạt với tôi. Mặc dù nửa năm qua luôn nhung nhớ về tôi cũng không kém gì những tình cảm của tôi dành cho anh. Anh cám ơn tôi về tình yêu dành cho anh suốt nửa năm qua. Nó đã giúp anh thay đổi rất nhiều, không còn u sầu như trước nữa, đã khiến anh thêm yêu đời hơn. Vì tôi giúp anh nhìn thấy được cái đẹp, sự lương thiện và ánh mặt trời của cuộc đời. Nhưng, anh nói mình đã thực sự mất khả năng yêu. Trái tim anh trở thành vật táng theo người vợ đã khuất bốn năm trước. Dưới lá thư, anh dặn tôi hãy sống tốt, đừng nghĩ tới anh nữa.
Nước mắt tuôn rơi trên giấy trắng, thấm mãi, thấm mãi đến khi những dòng chữ trên nên nhòe nhoẹt. Rồi tôi đi tới trước gương, cầm chiếc lược anh tặng tôi, cẩn thận chải mái tóc dài của mình. Bao năm qua, tôi già đi rất nhiều. Nhìn dáng mình trong gương, tôi không khỏi đau lòng. Sau nửa năm, lần đầu tiên tôi học được xót thương mình. Nhìn mình trong gương, tôi cười, tự nhủ: Hãy sống tốt, không nên trụy lạc nữa!