Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 49 Chìa khoá vàng

Trước Sau

break

“Nói nhảm!” Tôi lườm ông ấy một cái, đưa tay ra nói: “10000 NDT, đưa tiền mặt hay là thông qua thẻ ngân hàng chuyển khoản?”

Trên mặt ông coi bói lộ ra biểu tình không thể tin được.

Ông ấy nhìn tôi chằm chằm, lại nắm bàn tay mà tôi không bị thương, nhìn lòng bàn tay chằm chằm.

Tôi rút tay về, lại đòi tiền ông ấy.

Chứng từ đã viết, không thể không tính.

“Tôi có thể cho anh 10,000 NDT.”

Tại thời điểm tôi cảm thấy coi bói muốn phủ 10000 NDT này, ông ấy lại nói sẽ cho.

Lần này đến phiên tôi không tin được, tôi kỳ thực cũng không phải là muốn tiền của ông ấy.

Chỉ là gần đây liên tiếp gặp sự tình không như ý, để tâm tình của tôi rất không tốt.

Thừa dịp chuyện này xảy ra, tôi muốn đem tức giận trong người tung ra hết để trong lòng thống khoái dễ chịu một điểm.

Lại không nghĩ rằng ông ấy thật sự chịu cho, coi bói đều có tiền như vậy sao?

“Ông thật sự cho tôi tiền?” Tôi nhìn ông coi bói xác nhận tôi không nghe lầm.

Coi bói gật đầu, nói: “Tiền tôi có thể cho cậu, chỉ cần cậu cho tôi vân tay của cậu để tôi đem trở về nghiên cứu là được.”

“Lấy dấu vân tay?” Tôi cảnh giác nhìn ông coi bói.

Cá xông đất tôi có từng nghe qua, thế nhưng lấy dấu vân tay để nghiệm bói thì đúng là lần đầu tiên tôi nghe được.

“Yên tâm, chỉ đơn thuần là lấy về nghiên cứu một chút.” Ông coi bói nói nghiêm túc: “Tôi tính ra anh không có dì, nhưng mà hết lần này tới lần khác anh lại có.” - SY Team t.y.t

“Nhất định là ở đâu đó xảy ra vấn đề gì, tôi nhất định phải tìm ra.”

Ông ấy nói đến nước này làm tôi có chút lý giải được chấp nhất của ông ấy.

“Được rồi, tôi thật sự không cần tiền lúc này, ông muốn thì lấy vân tay tôi đem đi nghiên cứu đi.” Tôi cũng không thiếu 10000 NDT.

“Anh sảng khoái.” Coi bói cười nói: “Có sự tình gì không giải quyết được tới tìm tôi, tôi giúp anh giải quyết.”

“Được.” Thuận miệng đáp ứng một cái, tôi thật không có trông cậy vào việc người này có thể giúp đỡ mình.

Dùng mực nước lấy dấu vân tay ở tay không bị thương của tôi xong, tôi liền rời đi.

Tìm cái phòng vệ sinh, rửa mực nước trên tay đi.

Lại tại phụ cận đi dạo, nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền đi tới chỗ làm.

Giống như thường lệ tôi ngồi trên xe, không ý thức nhìn về phía cửa ra vào.

Nhìn thấy Bạch Tình tiến vào, tôi liền không chăm chú nhìn cửa ra vào nữa.

Kế tiếp chính là chạy chuyến xuất phát, kiếm khách, tan tầm, một đêm không có phát sinh cái chuyện quỷ dị gì.

Buổi sáng nhận trợ cấp xong, tôi chờ Bạch Tình.

Bạch Tình trông thấy tôi, nói thẳng: “Chờ em một hồi.”

Chờ tới khi cô ấy đi ra, chúng ta liền đi ăn điểm tâm chung.

Trên đường tôi hỏi một chút chuyện thím Trương và nguyên nhân Lý gia trang dời đi.

Khi nghe hỏi những vấn đề này, Bạch Tình đều nói cô ấy không biết gì.

“Em từ khi bắt đầu có nhận thức, đã ở ngay chỗ này sinh hoạt.” Bạch Tình nói: “Một ít chuyện em nghe ông nội em nói lộ ra nên mới biết.”

“Anh muốn biết chân tướng những chuyện này, nên đi hỏi ông nội em.”

Tôi cũng muốn đi qua hỏi người Lý gia trang bây giờ, thế nhưng luôn bị đuổi ra ngoài, chẳng lẽ ông nội Bạch Tình là ngoại lệ sao?

“Ông nội em chịu nói sao?”

“Hẳn là không chịu.” Bạch Tình cười, hai con mắt cong thành vầng trăng.

Sau đó, hai ta tán gẫu rất nhiều.

Đương nhiên, phần lớn là chuyện liên quan tới Lý gia trang.

Từ trong miệng Bạch Tình tôi đối với Lý gia trang đã có thêm vài cái hiểu biết.

Các thôn dân di chuyển tới đây vẫn tụ tập lại thành một khối, tên thôn vẫn là Lý gia trang.

Không có phá dỡ truyền thống trước đây, chỗ Bạch Tình bọn họ ở cũng có từ đường.

Tới thời gian trọng yếu, toàn bộ thôn nhân lại hợp một khối cùng tế tự.

“Nhưng bọn họ không cho con gái đi tế tự, rất phong kiến .” Bạch Tình cười nói: “Thế nhưng lúc bình thường bọn họ lại không trọng nam khinh nữ, rất mâu thuẫn, đúng không.”

“Có chút.” Tôi phụ họa nói.

Tiếp đó, Bạch Tình nói rất nhiều quy củ trong thôn.

Trời tối không được ngồi xe buýt, sau 12h không thể tại tiểu khu đi lại, trông thấy người phụ nữ có thai, đứa bé nhỏ phải tránh các loại quy củ.

“A đúng rồi, còn có một cái này.” Bạch Tình đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Nếu như người trong thôn cưới người không phải người của thôn, liền phải chuyển ra khỏi thôn.”

“Vì cái gì?” Tôi không hiểu quy củ này nên hỏi.

“Không biết, chính là không cho phép ở lại.” Bạch Tình bĩu môi nói.

Có lẽ là từ trước cho tới bây giờ không có người chịu yên tĩnh nghe Bạch Tình chửi bậy Lý gia trang nên bây giờ cô ấy nói rất nhiều.

Cho nên đợt ăn điểm tâm này bỗng nhiên kéo dài hơn một giờ, cuối cùng ông nội Bạch Tình gọi điện thoại tới, cô ấy mới dừng lại.

“Hôm nay cám ơn anh đã nghe em phàn nàn.” Khuôn mặt Bạch Tình đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói.

“Không có việc gì, không cần để ý.” Tôi không cảm thấy có cái gì không tiện, ngược lại phải cảm ơn Bạch Tình nói cho tôi biết nhiều chuyện của Lý gia trang như vậy.

“Cảm ơn.” Bạch Tình sau khi nói cám ơn rời đi.

Tôi gói mấy đĩa bánh đem về, thay thuốc, ăn thuốc tiêu viêm, tiếp đó rửa mặt ngủ.

Kế hoạch là như thế, nhưng mà, trước khi ngủ, điện thoại di động của tôi vang lên.

“Chúng ta tìm được đồ vật nghi ngờ có thể là đồ của dì anh, mời anh tới phân biệt một chút.”

Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh Văn cảnh sát.

Mệt mỏi do thức đêm trong nháy mắt tiêu tan, tôi vội vàng nói sẽ mau chóng đi qua.

Khóa cửa xong, xuống lầu, đón xe đến đồn công an.

Văn cảnh sát đang đợi tôi, cô mang tôi đến một căn phòng, nói: “Chúng ta tìm được một cái ba lô, cùng kiểu dáng, màu sắc cái ba lô dì anh mang trước lúc mất tích giống nhau, đã nhận xác nhận từ những người khác.”

“Còn phát hiện trong túi đeo lưng ba lô có thẻ căn cước của bà ấy, cùng với một chút đồ vật khác.”

Nói xong, cô lấy ra một cái ba lô màu đen.

Tôi ngay lập tức nhận ra đây là ba lô dì.

Bởi vì dì vô cùng tiết kiệm nên từ nhỏ đến lớn tôi đã gặp qua rất nhiều lần cái ba lô này.

“Là của dì tôi, tôi xác nhận!”

“Anh xác nhận?” Văn cảnh sát hướng tôi xác nhận lại.

“Vâng.” Tôi gật đầu, đồng thời lo lắng hỏi cô ấy: “Các cô từ đâu phát hiện cái túi đeo lưng này?”

“Một mảnh đất hoang.” Văn cảnh sát lại lấy ra vài tấm hình: “Đây là ảnh chụp thời điểm bọn họ phát hiện.”

“Nơi đó ngoại trừ có một cái thôn trang bỏ hoang, không còn gì cả, dì anh tại sao lại muốn đi đến chỗ đó?”

“Không rõ ràng.” Tôi lắc đầu.

“Anh yên tâm, cảnh sát bên kia đã tổ chức phái người đi xung quanh điều tra, hẳn là rất nhanh có kết quả.” Văn cảnh sát an ủi tôi một câu, nói: “Ba lô cùng đồ vật trong túi đeo lưng, cần anh tiếp nhận.”

“Được.” Tôi lên tiếng.

Ký tên xong, tôi mang ba lô dì về nhà.

Đem ba lô để lên bàn, tôi ngồi trên ghế sa lon suy xét nên hay không gọi điện thoại cho Trương Nghê.

Dì có tin tức, Trương Nghê là con gái, cô ấy hẳn nên được biết.

Thế nhưng, người phụ nữ có thai quỷ ở bên cạnh cô, hơn nữa lần này chỉ là tìm được ba lô.

Nói cho Trương Nghê, cô bé chỉ sợ muốn lo lắng gần chết.

Suy tư nửa giờ, tôi quyết định không nói vội, chờ có kết quả lục soát núi rồi báo.

Làm ra quyết định kỹ càng, tôi đem ba lô mở ra, đem đồ vật bên trong dọn dẹp ra ngoài.

Tại đồn công an đã kiểm kê qua một lần.

Đồ vật bên trong có quần áo, thẻ căn cước của dì, vé xe, còn có một cái chìa khóa vàng khắc tên của tôi.

Chìa khoá không phải chìa khoá thời bây giờ, là loại chìa khoá thật dài lúc trước.

“Dì mang một cái chìa khóa vàng đi làm cái gì??” Tôi nhìn cái chìa khoá xa lạ, chính mình hỏi mình.

Đương nhiên tôi không có cách nào để trả lời ra đáp án được vấn đề này.

Nhìn chằm chằm chìa khoá lật tới lật lui nhìn rất lâu, tôi cũng không nhìn ra cái gì.

Chỉ có thể đem nó một lần nữa bỏ vào trong túi đeo lưng, khóa trong ngăn tủ.

Hy vọng dì không có xảy ra chuyện, chỉ là ở trong núi lạc đường, rất nhanh sẽ trở lại.

Ai!

Tôi không khỏi thở dài, cảm giác bối rối bi ai thừa dịp này xông tới tôi.

 

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc