Sau khi Lâm Phong nghe tôi kể, cậu ấy cũng chú ý Trương Linh và thím Trương.
Chúng tôi đã đào mồ và đốt xác họ rồi, lẽ ra họ không còn làm hại ai được nữa vì không còn tồn tại.
Nhưng họ lại xuất hiện ở trên xe buýt. Nếu không nhờ Nghiêm Tu và anh trai của Lâm Phong đánh họ đi, chúng tôi chắc chắn đã chết.
"Chẳng lẽ là chúng ta đào nhầm mộ?" Lâm Phong đưa ra một giả thuyết.
Tôi lắc đầu: “Chắc là không. Mộ là do Nghiêm Tu tìm ra, thủ pháp của anh ấy chắc chắn không thành vấn đề.”
"Anh ấy có lẽ đã mắc sai lầm." Lâm Phong lẩm bẩm nói.
Có thể, nhưng tôi nghĩ rằng xác suất là rất nhỏ.
Chúng tôi không nói về vấn đề này nữa, dù gì cả tôi và Lâm Phong đều không biết gì về ma quỷ.
Hơn nữa cũng đã đến bệnh viện.
Sau khi đóng phí khám, tôi đến khoa cấp cứu.
Qua nhiều bước kiểm tra, có một tin vui là xương của tôi không bị gãy hay nứt nhưng phần mềm bị dập và vẫn cần một thời gian để hồi phục.
Sau khi băng bó và nhận thuốc, Lâm Phong gọi taxi cho tôi và đưa tôi lên xe trước khi cậu ấy rời đi.
Về đến nhà, tôi ngồi trên giường và nhận ra rằng chiếc bùa hộ mệnh đã bị tôi làm hỏng.
Nghiêm Tu nên tìm cho tôi một cái khác mới đúng.
Tôi khó khăn lắm mới gỡ được chiếc bùa ra khỏi tay. Tôi uống vài viên thuốc rồi nằm xuống ngủ.- Ứng dụng ㄒYㄒ
Vì đau quá nên tôi đã đột ngột tỉnh dậy.
Tôi đã trở mình trong lúc ngủ và chạm vào bàn tay bị thương của mình. Nó làm tôi bật tỉnh dậy vì đau.
Tôi bật điện thoại lên thì đã tám giờ sáng.
Chưa cảm thấy đói, tôi định nằm xuống tiếp tục ngủ.
Tôi chưa kịp nhắm mắt thì điện thoại lại reo.
Sau đó, giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên.
"Xin chào, đây là anh họ của Trương Nghê sao?"
“Là tôi.” Nghe đến từ Trương Nghê, tôi lập tức bừng tỉnh, hỏi anh ta: “Anh là ai?”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, vội vàng nói: "Anh Bạch, tôi là chủ nhà mà Trương Nghê thuê."
“Chủ nhà không phải là bà bầu sao?” Khi chúng tôi xem nhà và ký hợp đồng đều là bà bầu đại diện.
“Cô ấy là vợ của tôi.” Người đàn ông vội vàng trả lời, sau đó nói: “Hãy nghe tôi nói trước, đừng ngắt lời tôi.”
"Trưa hôm qua, vợ tôi nói đi gặp Trương Nghê nói chút chuyện, sẵn tiện đi dạo một chút."
"Tôi đồng ý cho cô ấy đi. Nào ngờ sáng nay tôi đi làm thêm về thì không thấy vợ đâu cả."
"Cô ấy đã ra ngoài từ trưa qua mà đến giờ vẫn chưa quay lại."
"Cho nên tôi đi tìm em họ của anh để hỏi chuyện thì em họ của anh cũng mất tích."
"Tôi đã gọi cảnh sát và họ đang điều tra."
"Anh có trong danh sách liên lạc khẩn cấp nên tôi gọi điện thoại cho anh, để anh mau chóng tới."
“Tôi hiểu rồi!” Tôi ngồi dậy và trả lời anh ta.
Sau đó, tôi cúp điện thoại, lấy quần áo và giấy tờ tùy thân rồi đi ra ngoài.
Tôi vừa đi vừa gọi cho Trương Nghê.
Điện thoại có tín hiệu nhưng không ai trả lời .
Trong đầu tôi nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau và cuối cùng, tôi đã nghĩ đến khả năng có thể xảy ra nhất, đó là do quỷ.
Trương Linh và thím Trương đều xuất hiện trên xe buýt vào sáng sớm nhưng hồn ma của bà bầu không đến.
Rất có khả năng cô ta đã lợi dụng sự vắng mặt của tôi để hại Trương Nghê.
Điều duy nhất khiến tôi yên tâm một chút là Trương Nghê vẫn đang đeo chiếc bùa hộ mệnh bằng ngọc.
Tôi thông báo cho Lâm Phong và Nghiêm Tu rồi tức tốc lái xe đi.
Tôi đến chỗ Trương Nghê trọ vào buổi chiều.
Lúc này, nhà trường cũng gọi điện cho tôi, nói Trương Nghê không đi học.
Có vẻ như cảnh sát vẫn chưa kiểm tra trên trường, vì vậy tôi đã kể lại tình hình.
Tôi đợi ở cửa phòng trọ một lúc thì có một người đàn ông béo đeo kính bước nhanh tới.
"Anh là anh họ của Trương Nghê sao?"
“Là tôi.” Tôi gật đầu, hỏi ngược lại anh ta: “Anh là chồng của chủ trọ à?”
Người đàn ông béo cũng gật đầu và nói: "Anh có chút manh mối nào không?"
“Không.” Tôi lắc đầu: “Trương Nghê lần đầu tiên tới đây.”
Người đàn ông béo thở dài, thất vọng với câu trả lời của tôi.
“Vợ anh gần đây có gì bất thường không?” Tôi dò hỏi người đàn ông béo.
Theo suy đoán của tôi, chủ trọ đã bị hồn ma của một bà bầu thao túng để đưa Trương Nghê đi.
Chủ trọ chắc chắn là cơ thể chủ đầu tiên. Lúc đến đây, tôi đã gọi điện cho Nghiêm Tu và anh ấy nhấn mạnh lại rằng hồn ma chỉ có thể rời khỏi thành phố thông qua cơ thể chủ.
Những người bị hồn ma thao túng chắc chắn sẽ cư xử bất thường.
“Cảnh sát cũng hỏi tôi như vậy.” Người đàn ông béo cười khổ nói: “Vợ chồng tôi rất hòa thuận, cô ấy có chuyện gì đều sẽ nói cho tôi biết.”
“Chỉ có bất thường là gần đây cô ấy nói về nhà thăm chú.”
"Nhưng nhà vợ tôi không có chú nào họ Trương cả."
Chú Trương...
Tôi chợt nhớ ra rằng chú Trương đã gọi điện cho tôi hai lần, nói rằng nếu có điều gì không thể giải quyết được thì cứ gọi cho chú ấy.
Cuộc gọi thứ hai trùng hợp là ngay trước lúc Trương Nghê mất tích.
Chú Trương vẫn đang tìm người để chạy tuyến đường ma.
Có phải chú ấy định đề cập chuyện này?
Tôi càng nghĩ càng thấy đúng.
Người đàn ông béo lảm nhảm nhiều chuyện, toàn là cuộc sống hàng ngày giữa anh ta và vợ.
Mặc dù đang suy nghĩ nhiều chuyện và không lắng nghe nhiều nhưng tôi thấy anh ấy thật kỳ lạ.
Tại sao lại thể hiện tình cảm với một người lạ?
“Tiện thể, để tôi đưa anh đến đồn cảnh sát.” Người đàn ông béo đột nhiên nói: “Cảnh sát nhờ tôi đưa anh đến đó nhưng tôi mãi nói quá nên quên mất.”
"Được rồi, anh đi trước đi, tôi đi gọi điện thoại cái đã." Tôi lịch sự đáp.
"Anh có biết đường không?" người đàn ông béo hỏi tôi.
"Tôi biết."
Trước khi giúp Trương Nghê chuyển trường, một số giấy tờ phải được cảnh sát xác nhận.
Người đàn ông béo nói tôi nhanh lên rồi quay người rời đi.
Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho chú Trương.
"A lô."
Dừng một giây.
Bây giờ tôi cũng không thèm vòng vo nữa, trực tiếp hỏi chú ấy: "Trương Nghê đâu?"
“Là anh họ của Trương Nghê sao?” Chú Trương hỏi ngược lại.
“Vớ vẩn, mau nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu?” Tôi suýt chút nữa hét lên!
“Cô ấy đang ở một nơi an toàn.” Chú Trương chậm rãi nói: “Nhưng một lát nữa tôi cũng không chắc cô ấy có an toàn hay không.”
“Nói thẳng đi.” Tôi cố nén cơn giận.
Chú Trương nói: “Cậu trở về tiếp tục lái xe taxi đi, như vậy em họ cậu mới bình an trở về.”
"Chú bắt cóc em họ tôi chỉ để cho tôi quay lại lái xe taxi sao?" Tôi nghĩ chú Trương có bệnh rồi.
“Có thể nói như vậy, cậu có đồng ý không?” Chú Trương hỏi.
“Cậu cũng bắt cóc dì tôi à?” Tôi đột nhiên nhớ tới việc dì đột ngột biến mất.
“Không.” Chú Trương phủ nhận: “Dì cậu tự ý bỏ đi.”
“Thật sao?” Tôi thật sự không tin.
"Lừa cậu cũng không có lợi gì." Chú Trương giọng vô cảm, thản nhiên nói: "Dì của cậu biết cách trốn tránh chúng tôi nên chúng tôi không tìm thấy tung tích bà ấy."
Dì của tôi biến mất có liên quan gì với chú Trương không?