Thị nữ áo vàng nghe vậy, trên mặt liền lộ vẻ lúng túng, nàng ta tưởng có người thấy phu nhân liền đến nịnh bợ, chuyện này thường xuyên xảy ra. Không ngờ thiếu nữ ăn mặc giản dị này lại không phải đến để bấu víu quan hệ.
Thiếu niên nhìn Nhan Tuyết Đình có chút ngẩn ngơ, hắn ta nhớ mẫu thân nói hôm nay hiếm khi cùng Huy Hà huyện chủ của Ninh vương phủ đến dâng hương, nên mới đến đây chào hỏi, nếu không thì họ đã ở trong thiên điện mà họ bao trọn rồi. Dù sao bạc mà họ cúng dường hàng năm cũng không ít.
Phó Thiến của Ninh vương phủ hắn ta đã từng gặp, không phải thiếu nữ có vẻ ngoài yếu đuối này. Hắn ta không khỏi tò mò về thân phận của mỹ nữ này. "Cô nương, tại hạ họ Hà, xin thứ lỗi cho sự đường đột, dám hỏi cô nương xưng hô như thế nào?" Muốn làm quen với mỹ nữ, phải mặt dày mới được.
Hạ Ý thấy chán ghét thiếu niên tùy tiện đánh giá biểu cô nương. May mà biểu cô nương vốn nhút nhát lại tỏ ra bình tĩnh, vừa rồi một câu nói của biểu cô nương đã khiến nàng tỉnh ấy táo lại. Tuy nhiên, Băng Hoa vừa rồi còn cãi nhau với thị nữ áo vàng giờ lại im lặng, cúi đầu, trông có vẻ e thẹn. Công tử trước mặt thân phận không tầm thường, đương nhiên nàng ấy phải kiềm chế một chút.
"Hà công tử, chúng ta chỉ là người xa lạ gặp nhau, tên của ŧıểυ nữ không quan trọng." Tuyết Đình vẫn thản nhiên nói.
Nhan Tuyết Đình không quan tâm đến những người này, nàng sẽ không tự nói tên mình để trèo cao lên quyền quý. Nếu để lại tiếng xấu tư tình với nam tử, ảnh hưởng đến Ninh vương phủ thì không tốt. Dù người nàng quan tâm nhất chỉ có Huy Hà huyện chủ.
Thị nữ áo vàng nghe vậy nổi trận lôi đình, dám công khai từ chối thiếu gia, đang định nổi đóa thì cửa thiên điện mở ra.
Lý ma ma, tâm phúc của Huy Hà huyện chủ liếc nhìn mọi người ở ngoài cửa, rồi cung kính nói với Nhan Tuyết Đình: "Cô nương, mời vào. Lão phu nhân đang đợi người."
Nhan Tuyết Đình không thèm nhìn thiếu niên và thị nữ, đi thẳng vào trong.
Trong thiên điện rộng rãi có thêm hai nữ tử, người trẻ tuổi là Trần Uyển Nhiên, người lớn tuổi hơn hẳn là mẫu thân hoặc trưởng bối của thiếu niên vừa rồi. Không biết vì sao, Trần Uyển Nhiên nhìn nàng với vẻ tức giận.
Thật kỳ lạ!
Tuy giấc mơ của Tuyết Đình đã cho thấy Trần Uyển Nhiên không phải người tốt, nhưng trước khi người ta đắc tội với nàng, nàng sẽ không làm gì quá khích.
Nhan Tuyết Đình mỉm cười đi đến bên cạnh Huy Hà huyện chủ, còn Tề trắc phi đứng bên cạnh với vẻ mặt bình thản, có nha hoàn và ma ma đi cùng.
Huy Hà huyện chủ nắm lấy tay Nhan Tuyết Đình, giới thiệu hai vị khách một cách quen thuộc. Quý phụ là Vũ Tín hầu phu nhân Trần thị, thiếu nữ là cháu gái của Thượng thư Lễ bộ, Trần Uyển Nhiên.
Cả hai đều họ Trần, Nhan Tuyết Đình đại khái đoán ra được câu trả lời.
Lớn lên trong gia tộc quyền quý, ai ai cũng là người tinh ranh, đối với nữ hài bên cạnh Huy Hà huyện chủ, Trần thị chỉ cảm thấy có chút quen mặt, nhất thời không nhớ ra. Nhìn hành động của Huy Hà huyện chủ, có vẻ nữ hài này rất được huyện chủ coi trọng. Vừa rồi biểu hiện của thế tử đúng là có chút thất lễ, khi bà ta nghe thấy từ trong phòng, đã thấy Huy Hà huyện chủ nhíu mày. Khi Trần thị nhìn thấy nữ hài không coi con trai mình ra gì, bà ta đại khái hiểu được lý do con trai mình nổi hứng hỏi tên người ta.
Sắc đẹp trước mắt! Nhìn sắc mặt của Trần Uyển Nhiên, chắc là tưởng có đối thủ tranh giành thế tử với mình.
Đúng là nha đầu ngốc!