Chuyện Ở Ninh Vương Phủ

Chương 12: Người đó hóa ra là…

Trước Sau

break

"Chuyện vừa rồi đừng nói với ai khác." Nhan Tuyết Đình nghiêm mặt nói với Hạ Ý.

Hạ Ý vâng dạ, nàng ấy vốn không phải người nhiều chuyện, sống ở Vương phủ, điều quan trọng nhất là biết thân biết phận, không để lại dấu vết. Hai người vừa về đến Tuyết Tâm viện, biểu cô nương đã sai Băng Hoa đi làm việc, sau đó mới nói chuyện với nàng ấy, có thể thấy chuyện vừa rồi rất nghiêm trọng.

Tuy nhiên, Hạ Ý không nghe thấy gì cả.

"Em nhớ kỹ là được." Tuyết Đình đương nhiên biết Hạ Ý cẩn trọng, nhưng chuyện ở núi giả vừa rồi mà truyền ra ngoài thì hỏng bét. Nàng nghe thấy người phụ nữ đó gọi là Thế tử, trời ạ, trước đây nàng không hề biết Thế tử là người phóng đãng như vậy! Ban ngày ban mặt lại làm chuyện đó với nữ nhân.

Nghĩ đến âm thanh đáng xấu hổ của hai người đó, Nhan Tuyết Đình cảm thấy nóng bừng, không nhịn được khép chặt hai chân. Tuy nàng đã từng kết hôn trong mơ, nhưng thực tế vẫn là một hoàng hoa khuê nữ chính hiệu đấy.

Hạ Ý thấy khuôn mặt biểu cô nương ửng đỏ, trong lòng lo lắng nàng lại không khỏe.

Nếu Huy Hà huyện chủ biết biểu cô nương đã dạo chơi trong hoa viên như vậy, nàng ấy nhất định sẽ bị phạt.

Nhan Tuyết Đình không bỏ qua vẻ mặt lo lắng của Hạ Ý, phẩy tay bảo nàng ấy lui xuống. Tuyết Đình không có tâm trạng giải thích với một nha hoàn chuyện vừa rồi là như thế nào.

Không lâu sau, Băng Hoa mang trà gừng và bánh ngọt trở lại.

Nhan Tuyết Đình nhận lấy chén trà, vừa uống trà gừng vừa đánh giá Băng Hoa, quả thực là một dáng vẻ quyến rũ, dung mạo thanh tú, bộ y phục nha hoàn bình thường cũng không che giấu được đường cong cơ thể, ngực cao, eo thon, mông nở nang, vũ khí câu dẫn đàn ông cũng chỉ đến thế mà thôi. Quan trọng nhất là đàn ông đều thích của lạ.

Xét về dung mạo, Băng Hoa không thể sánh bằng Hạ Ý, càng không thể hơn Nhan Tuyết Đình. Nếu nàng vì một giấc mộng kỳ lạ mà giận chó đánh mèo một nha hoàn, nghĩ lại thấy buồn cười.

Băng Hoa chỉ cảm thấy ánh mắt biểu cô nương nhìn nàng ta rất kỳ lạ, chẳng lẽ nàng ta được cô nương để ý rồi sao? Nàng ta mới không cần đâu! Nàng ta hy vọng có một ngày có thể thoát khỏi thân phận nô tịch, vì vậy được phái đến hầu hạ ŧıểυ thư chứ không phải Thế tử hay Nhị thiếu gia, đã rất khó chịu rồi. Nàng ta cho rằng mình không thua kém gì nha hoàn ở hai viện kia đâu.

Nhan Tuyết Đình ăn một miếng bánh hồ đào, tâm trạng thoải mái hơn một chút. Đối với nha hoàn có nhan sắc, lại có dã tâm, chỉ cần khéo léo lợi dụng, sẽ là chiến lực củng cố địa vị chủ mẫu. Nàng nhớ đây là điều nàng đã dạy con gái sắp xuất giá trong mơ, đó là kết luận sau mười mấy năm bị lạnh nhạt.

Trong mơ, nàng nghe theo sự sắp xếp của Ninh Vương phi, dù sao Huy Hà huyện chủ cũng không phản đối, cảm thấy gả cho đích tôn của Lễ bộ Thượng thư là hôn sự không thể sai được. Cha mẹ nàng không còn, cũng không có anh em trai giúp đỡ, tỷ tỷ duy nhất cũng đã lấy chồng, căn bản không có ai để hỏi ý kiến. Còn về Nhan gia ở kinh thành, vì Nhan phụ là chi thứ của gia tộc, người đứng đầu Nhan gia dù là quan lớn ở Hình bộ, cũng không định giúp đỡ, nhà đã chia thì là chia rồi, dây dưa làm gì nữa.

Còn sự thờ ơ của nhà ngoại đối với nàng, mới là điều khiến nàng đau lòng. Trước khi nàng xuất giá, không hề gặp bất kỳ ai của Hứa gia, dù là vợ kế của Hứa ngự y, hay những Hứa phu nhân, ŧıểυ thư khác. Những điều này khiến Trần gia bất mãn, cho rằng Nhan Tuyết Đình là trèo cao. Cho dù Nhan Tuyết Đình có Ninh Vương phủ làm chỗ dựa, nhưng Phó gia đã không còn là tướng quân đương triều, mà là Vương gia nhàn tản. Tước vị thế tập, giàu sang không mất, nhưng so với việc kết hôn với người làm quan trong triều thì vẫn kém hơn. Đây cũng là lý do mà Hứa biểu muội mà nàng chưa từng gặp mặt kia có thể gả vào Trần gia. Hừ! Còn muốn dạy tên họ Trần kia sủng thiếp diệt thê!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc