Chương 3:
Hôm sau, Thanh Thử đi thăm Viêm Viêm. Sắc mặt ba mẹ Viêm Viêm vốn đang u ám sau khi nhìn thấy cô liền biến thành nhẹ nhõm, “Thanh Thử đến đấy à.”
“Chú dì, cháu có mua ít trái cây Viêm Viêm thích ăn.”
“Không cho nó ăn, con nha đầu này làm ồn quá.” Ba Viêm Viêm phiền lòng nói.
Thanh Thử cười cười, nhìn Viêm Viêm. Viêm Viêm đang trùm kín chăn. Mẹ Tôn đánh mông cô ấy một cái, “Thanh Thử đến đấy.”
Tôn Viêm Viêm kì kèo mè nheo, Thanh Thử kéo chăn ra. Tôn Viêm Viêm cong cong khóe miệng với cô, “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với Thanh Thử, hai người đi làm thủ tục xuất viện đi.”
Mẹ Tôn gật đầu một cái, “Lão Tôn, chúng ta ra ngoài đi.”
“Cảm ơn cậu.” Tôn Viêm Viêm nặng nề nói.
Thanh Thử ngồi một bên cầm một quả chuối tiêu, bóc chầm chậm.
“Tối qua tớ thật là hồ đồ.” Giọng Viêm Viêm khàn khàn.
Thanh Thử đưa quả chuối tiêu cho cô ấy, “Ăn chuối tiêu đi, nuốt trôi uất ức, sau này đừng hồ đồ như vậy nữa là được.”
Viêm Viêm bật cười, “Thanh Thử, cậu là ánh mặt trời của cuộc đời tớ.”
Thanh Thử giật giật khóe miệng, “Chua phát khiếp!”
“Ờ đúng rồi, ân nhân cứu mạng tớ đâu rồi? Tớ muốn gặp mặt cảm ơn anh ấy, anh ấy chính là cha mẹ tái sinh của tớ.” Viêm Viêm dài giọng, “Tối qua nếu không có anh ấy nhanh tay nhanh mắt thì tớ đã đi đời nhà ma rồi.”
Thấy cô ấy có thể nói ra những lời như vậy, Thanh Thử cũng thở phào nhẹ nhõm. “Anh ấy là hàng xóm mới, ở tầng trên.”
“À há…., hàng xóm có chất lượng đấy, Thanh Thử cậu cố lên!”
“Hàng xóm thôi mà.”
“Thôi đê, tớ chẳng tin đâu, tớ nghĩ lại hết thảy chuyện tối qua, chỉ có ba chữ để hình dung thôi, có…gian…tình.”
Thanh Thử lại bóc một quả chuối khác cho cô ấy, “Không thể nào đâu.” Cô nhẹ giọng nói.
******
Buổi trưa nhận được tin nhắn của Chu Mật, lấy được chỗ tiền lương này cũng khó khăn phết đây. “Tháng bảy đến làm nhé, chỗ tôi hiện đang rất thiếu người.”
Thanh Thử suy nghĩ một lát, “Tôi chỉ đến được vào lúc cuối tháng.”
“Được, cô đến là tốt rồi, tiền công tôi cũng đã trao đổi với sếp, không ít hơn trước kia đâu.”
Thanh Thử không nói gì nữa.
Buổi tối, cô đi ăn cơm bên ngoài về, thấy Trình Mực Lăng đang đợi ở tầng dưới.
“Tay em___”
“Tay anh___”
Hai người cùng lúc cất lời, ngay sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
Trình Mực Lăng đặt một tay lên cánh tay còn lại, “Tốt lắm, còn em?”
“Em cũng thế.”
Hai người đứng dưới lầu, hoa tường vi lặng lẽ tỏa hương, trong không khí thoang thoảng mùi thơm dịu dàng.
Thanh Thử nhớ tới chuyện cái bưu thiếp, “À đúng rồi, sư huynh, có một tấm bưu thiếp gửi cho anh gửi nhầm đến nhà em, em đi lấy cho anh nhé.” Lời nói ra rồi thì chuyện cũng đã định, tối qua người ta đã giúp mình một chuyện lớn như thế, Thanh Thử lên tiếng mời anh.
Trình Mực Lăng hớn hở đồng ý vào nhà cô làm khách.
Trong nhà hai phòng hợp làm một. Trình Mực Lăng quan sát tỉ mỉ. Căn hộ của cô theo phong cách điền viên, trong nhà có rất nhiều vật nhỏ, chắc là cô đã mang về sau các chuyến du lịch.
Thanh Thử dán ảnh kín một mặt tường, rất tinh xảo, đều là những nơi cô đã đi du lịch. Trình Mực Lăng nhìn ngắm thật kĩ.
“Em đi Đồng Trại khi nào thế?”
“Tháng năm năm ngoái. Sư huynh cũng từng đi rồi sao?”
“Tôi đi tháng sáu.” Trình Mực Lăng cười nói.
“Ồ! Trùng hợp thật đấy.”
“Sao không có ảnh của em?”
“Em không hay chụp ảnh.” Thanh Thử dịu dàng nói.
“Vậy thì tiếc thật.”
Thanh Thử hơi sững sờ, “Sư huynh anh uống trà nhé?”
“Nước lọc thôi.” Anh thấy trên khay trà có một bộ trà cụ cổ kính, liền hiểu rằng thường ngày Thanh Thử sống rất thong dong.
Thanh Thử lấy nước cho anh, rồi mới đi lấy bưu thiếp, “Có lẽ người đưa thư không để ý, không cẩn thận làm bưu thiếp của anh kẹp chung với bưu thiếp của em. Sau khi xét thư em có lên lầu gõ cửa nhà anh nhưng không có người.”
Mực Lăng nhìn tấm bưu thiếp, cất giọng, “Là bạn học của tôi gửi, mồng một tháng năm cậu ấy vừa mới đi Tây Tạng.” Dừng một chút, “Bạn tôi tên là Lâm Mặc Tuần.”
Lâm Mặc Tuần___
Trong mắt Thanh Thử không che giấu nổi kinh ngạc, “Em có chọn học môn học của thầy Lâm.”
“Cảm tưởng thế nào? Có bị nhàm chán không?” Anh từng nghe biết, Mặc Tuần dạy số học, là cái môn thực khô khan.
Thanh Thử mỉm cười, “Lớp của thầy Lâm đều không còn chỗ trống, ở trường thầy ấy rất được hoan nghênh.” Theo thống kê, nữ sinh học lớp của Lâm Mặc Tuần rất nhiều.
Đôi mắt Mực Lăng dần ánh lên một tia sáng khác thường, “Vậy còn em?” Giọng điệu anh rất chậm như là đang ướm dặm cái gì.
“Em có vào một lần.” Thanh Thử ngượng ngùng nói, “Sau này thì không đến nữa. em nghe nói vợ của thầy Lâm không thích số học, em cũng giống cô ấy vậy.”
Mực Lăng mỉm cười, “Trùng hợp thật, anh lại giống như thầy Lâm.”
Thanh Thử ngây ngô nói một câu, “Hai người thật là có duyên phận!” Sau đó chậm chạp nghĩ tới lời anh vừa nói, dường như cô phát hiện ra điều gì.
Ý cười trên khóe miệng Mực Lăng càng lúc càng sâu, cuối cùng không trêu ghẹo cô nữa.
*******
Ngày cuối cùng của tháng sáu, Thanh Thử đến tòa soạn nhận việc, Chu Mật nhìn thấy cô là cười tươi như hoa, “Sếp đã nói qua, trước hết tôi sẽ đưa cô đi gặp anh ấy.”
Thanh Thử không nghĩ tới chuyện Trình Mực Lăng lại đến tòa soạn, cứ nghĩ anh chỉ nói ngoài miệng thế thôi, chắc là Trình Mực Lăng bất chợt nổi hứng lên.
“Trình tổng, người đến rồi.”
Trình Mực Lăng đang gọi điện thoại, nói với bên kia một câu xong liền cúp máy. Anh ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Hoan nghênh!” Anh mặc sơ mi trắng, Thanh Thử để ý thấy cổ tay áo anh đính một loại đá mắt mèo thường gặp.
Trình Mực Lăng chỉ đơn thuần giao cho Thanh Thử một ít công việc cô đã quen thuộc, “Có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể hỏi bọn họ không thì tìm anh cũng được.”
Thanh Thử gật đầu một cái, đi với Chu Mật vào phòng làm việc của anh ta.
Tòa soạn ở tầng 16 của cao ốc, nghe Chu Mật bảo, Trình Mực Lăng đã chuyển từ tầng 29 xuống tầng 16. “Tại sao vậy?” Thanh Thử lúng túng hỏi một câu.
Chu Mật nhún nhún vai, “Tôi chịu, có khi đột nhiên muốn đi theo con đường văn nghệ chăng, Trình thị hiện đang do anh trai anh ấy phụ trách.”
Thanh Thử đi một vòng, chẳng có gì là quen hay không quen cả. Tòa soạn mới, người cũng đều mới, tất cả mọi người đều tràn đầy nhiệt tình. Trong hơn 20 con người đang làm việc thì có đến 90% là nữ, hơn nữa đều là phụ nữ trẻ. Trình Mực Lăng chính là đề tài được mọi người yêu thích nhất.
Thanh Thử luôn không để ý nghe, cũng chẳng bao giờ chủ động nhập cuộc. Trừ việc giao thiệp ít ỏi trong công việc, Trình Mực Lăng cũng không khó chịu với sự nhiệt tình mọi người dành cho anh.
Trình thị đối xử với nhân viên đặc biệt tốt, bữa trưa nhân viên có thể đi ăn ở phòng ăn tầng dưới.
Hôm đó, Chu Mật và Thanh Thử ngồi ở một góc nhà ăn, Chu Mật đang nói hôm nay nhận một bản thảo, vừa bắt đầu nói, Trình Mực Lăng đã đi đến bàn bọn họ.
“Hi, Trình tổng___” Chu Mật dừng nói, chào hỏi.
“Sư huynh___” Thanh Thử cười lễ phép với anh.
Ánh mắt Trình Mực Lăng rơi vào cái đĩa trước mặt Thanh Thử, “Thanh Thử, em đang giảm cân sao?”
Thanh Thử không nhịn được mà nở nụ cười, trong bát cô chỉ có nửa bát cơm, trước mặt là một khay thức ăn nhỏ, một ít khoai tây sợi, “Sư huynh, em ăn chay.”
Ánh mắt Trình Mực Lăng lóe lên một chút.
Chu Mật cười trêu, “Thanh Thử nếu lại giảm cân nữa, bọn tôi như thế này thì sống sao được.”
“Con gái không nên gầy quá, không tốt cho cơ thể.” Trình Mực Lăng nói nghiêm túc.
Thanh Thử nhìn món ăn trước mặt, vẻ mặt hoảng hốt một chút, “Em biết.”
Chu Mật còn nói gì đó nữa, nhưng cô chẳng nghe lọt câu nào.
“Trình tổng, nghe nói gần Yale có rất nhiều quán rượu, lúc chủ nhật, trai đẹp mỹ nữ rất là nhiều, với cả sân cỏ ngoài trời của trường học còn có rất nhiều Bikini girl nằm đó, khi Trình tổng du học ở Yale có gặp không?”
“Anh từng du học ở Yale?” Ánh mắt Thanh Thử dần trở nên rõ ràng.
“Thanh Thử, tin tức của cô lạc hậu quá, chuyện này cũng không biết.” Chu Mật khoát tay, “Cô chẳng để ý đến sư huynh mình gì cả.”
Trình Mực Lăng gật đầu một cái.
Thanh Thử hơi ngại, “Chẳng trách nào sư huynh nói tiếng Anh giỏi vậy.”
Trình Mực Lăng đứng lên, “Em phải đi sâu tìm hiểu anh vào, em sẽ phát hiện anh còn có nhiều điểm tốt hơn nữa.”
Nháy mắt Thanh Thử ngổn ngang trong gió. (Nguyên văn trong convert!)
Chu Mật vốn nhanh mồm nhanh miệng lại im re, đưa tay về phía Thanh Thử, “Ầy, lời này của Trình tổng là có ý gì? Tôi thấy khó hiểu!”
Thanh Thử cắn răng, “Những lời này chứng tỏ….anh ấy rất tự luyến.”
Buổi chiều, chỉnh lý xong bài viết, Thanh Thử chậm rãi ngẫm lại lời của Trình Mực Lăng, cô tiện tay lục tìm lại một tấm ảnh của đại học Yale.
“Thanh Thử, bản thảo này ở chỗ này hơi có vấn đề…” Giọng nói của Trình Mực Lăng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Thanh Thử “A” một tiếng, vừa quay đầu lại thì suýt nữa chạm vào mặt anh, cô nhìn kĩ anh mới phát hiện ra lông mi anh lại dài như thế, đôi con ngươi sâu như biển tràn đầy sức hút.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên tế nhị.
Dường như Trình Mực Lăng không để ý đến sự luống cuống của cô, “Em xem, chỗ này, những từ này, với lại ký hiệu cũng hơi có vấn đề.” Anh nhất nhất chỉ ra.
Thanh Thử cảm thấy vành tai hơi nóng, ánh mắt cô vội vàng dời lên trên bản thảo, “Em sẽ sửa ngay.”
Trình Mực Lăng vẫn đứng trước bàn làm việc của cô, giao phó xong công việc, Thanh Thử liền thở ra một hơi.
“Đã tìm hiểu trường về đại học cũ của anh rồi cơ à? Uhm, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.” Trước khi bỏ đi Trình Mực Lăng bỏ lại một câu như thế.
Thanh Thử chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ một cái.
Thật may là mọi người ai cũng đang bận chuyện của mình, không ai chú ý đến một màn vừa rồi.
Thầm thở ra một hơi.
Sau giờ làm, cô muốn đi thăm Tôn Viêm Viêm. Tôn Viêm Viêm ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày nay đã khỏe lại.
“Thanh Thử, tớ muốn tự mình nói lời cảm ơn hàng xóm của cậu, hậu lễ tớ đều đã chuẩn bị xong.”
Da đầu Thanh Thử tê dại, “Tớ không quen thuộc với anh ấy lắm.”
“Trước lạ sau quen, không sao hết, lần sau gặp mặt là quen thuộc ngay thôi.”
Thanh Thử vội vàng nói, “Không cần, không cần, hàng xóm của tớ thuộc kiểu người không cần hồi báo. Viêm Viêm, cậu không cần tốn công tốn sức thế đâu.”
“Thanh Thử, sao cậu lại có vẻ sợ hãi rụt rè thế, có phải cậu đã coi trọng anh ấy, nên đề phòng tớ hử?”
Thanh Thử nhắm mắt lại, “Để tớ hỏi lại anh ấy xem.”
Tôn Viêm Viêm cúp máy, ra một dấu tay “V”.