Cánh cửa kia từ từ mở ra trước mặt mọi người nhà họ Mạnh, ai cũng cảm thấy nhìn trừng trừng không tốt nhưng vẫn cứ nhìn, khiến Mạnh Y Y muốn thu hồi ánh mắt cũng câm nín.
Mạnh Hữu Lương đi ra trước, chiếc nạng trong tay ông nện từng cái xuống nền, phát ra tiếng cụng khe khẽ.
Tô Thanh Dật cứ thế đi ra theo sau Mạnh Hữu Lương, từ nét mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Nhưng Mạnh Y Y đã dây dưa bao nhiêu kiếp với Tô Thanh Dật vẫn có thể nhìn ra vài thứ. Lúc này tâm trạng của Tô Thanh Dật cực kỳ tệ, thứ cảm giác bị hiện thực đánh bại ấy khắc vào trong xương cốt anh rồi lại tỏa ra bên ngoài từ cả cơ thể anh, có lẽ là vì lờ mờ nên lại khiến người ta dễ dàng tảng lờ.
Mạnh Y Y không khỏi nhíu mày, nhìn sang Mạnh Hữu Lương. Ông bố của cơ thể này thật sự giỏi vậy luôn, có thể ép Tô Thanh Dật lấy mình ư?
Mạnh Y Y thật sự bất ngờ, thậm chí không khỏi tò mò rốt cuộc Mạnh Hữu Lương khiến Tô Thanh Dật thỏa hiệp như thế nào.
Với tính cách của Tô Thanh Dật, Mạnh Y Y dám bảo đảm, cho dù uy hiếp anh bằng việc không cho anh tham gia thi đại học thì kể cả anh có đau buồn, anh cũng vẫn sẽ không thỏa hiệp, anh chính là người như thế.
Lúc này Mạnh Y Y vẫn chưa ngộ ra, Tô Thanh Dật có thể từ bỏ tương lai của mình, song lại không thể vì bản thân anh mà khiến người khác mất đi tương lai, hai khái niệm đó rõ ràng rất khác nhau.
Mạnh Hữu Lương gõ mạnh nạng hai cái, sắc mặt thiếu kiên nhẫn. “Còn đứng đực ra đó làm gì, hôm nay không ăn cơm nữa à?”
Dịch Quế Hoa bị chồng nhắc nhở thì mới ảo não đứng dậy khỏi ghế, đi về phía bếp.
Mạnh Hữu Lương nhìn sang Tô Thanh Dật. “Cũng muộn rồi, cháu về thì còn phải nấu cơm, thôi thì đừng rắc rối như thế làm gì, tối nay cứ ở lại đây ăn cơm đi.”
Dịch Quế Hoa đã đi được mấy bước chợt dừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy.
Tô Thanh Dật không muốn một tẹo nào, lời từ chối đã sắp vọt ra khỏi cổ họng, song lại bị anh cố gắng nuốt ngược vào.
Anh nở nụ cười khổ, hoặc có thể nói là cười giễu. Nếu đã đồng ý cưới Mạnh Y Y thì giờ còn già mồm gì nữa?
“Vậy thì phiền chú Mạnh thím Mạnh rồi.”
Tô Thanh Dật vừa nói vậy, mọi người còn gì không hiểu nữa sao? Thế này là Tô Thanh Dật đã thỏa hiệp rồi.
Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ vui vẻ ra mặt, đứng dậy, phủi bụi ở mông, cằm bất giác hếch lên.
Không phải Tô Thanh Dật cậu thanh cao hay sao? Không phải là đánh chết cũng không chịu cưới em gái tôi hay sao? Cậu kiêu căng đó, bây giờ không phải ngoan ngoãn thỏa hiệp rồi đấy sao.
Bây giờ, tâm trạng của Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ sao lại sung sướng thế nhỉ.
Đừng nói là Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ, ngay cả Chu Diễm và Dư Linh sau một thoáng ngây ngẩn cũng khó mà tin nổi, bố chồng đúng là giỏi, chuyện này chỉ là chuyện vặt với bố chồng. Còn về việc tại sao trước đó Tô Thanh Dật không thỏa hiệp, đó là vì bố chồng còn chưa ra tay, giờ vừa ra tay thì không phải đã thành công hay sao?
Còn bốn đứa trẻ trong nhà trông cũng đầy tự hào, chúng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Y Y, cuối cùng cô út cũng được thỏa ước nguyện rồi. Chúng nhìn Mạnh Y Y rồi lại nhìn Tô Thanh Dật, sau đó hài lòng gật gù, trí thức Tô và cô út mình đẹp đôi thật, đều có diện mạo ngời ngời.
Mạnh Y Y câm nín vì biểu hiện của mọi người trong nhà, chẳng lẽ mọi người không trông thấy dáng vẻ khó chịu của Tô Thanh Dật ư? Người ta không thích lại sống chết bắt anh cưới mình, cho dù anh thỏa hiệp về mặt hành động thì sau này chắc chắn cũng chẳng tốt cho mình.
“Phiền gì đâu cháu, chỉ thêm đôi đũa thôi ấy mà.” Sau khi hoàn toàn giải quyết xong xuôi chuyện của con gái, Mạnh Hữu Lương cũng nhẹ nhõm cả người. Ông nhìn sang Mạnh Y Y. “Con đi nấu cơm giúp mẹ con đi, đã lớn bằng ngần ấy mà có bữa cơm cũng không biết nấu, đi lấy chồng thì làm thế nào? Mau đi học hỏi, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu.”
Mạnh Y Y ngoan ngoãn gật đầu, len lén nhìn Tô Thanh Dật rồi đi về phía bếp.
Mạnh Hữu Lương thật sự hài lòng về bản thân. Lời đó là nói cho Tô Thanh Dật nghe, con gái mình vốn không biết nấu cơm, sau này kết hôn với Tô Thanh Dật, bản thân Tô Thanh Dật cũng tự có tính toán.
Vì lời của bố chồng mà Chu Diễm và Dư Linh thường hay nấu cơm cũng không chui rúc vào bếp nữa.
Lúc này, trong bếp chỉ có hai mẹ con Dịch Quế Hoa và Mạnh Y Y.
“Giờ thì sướng nhất cô rồi nhé!” Dịch Quế Hoa vừa vui cho con gái vừa khó chịu thay chồng. “Con đừng tưởng chuyện này quá dễ dàng với bố con, chỉ là mấy câu nói để khiến trí thức Tô xuôi theo thôi mà không biết bố con đã phải đánh đổi những gì đâu!”
“Mẹ, con biết rồi, bố khó xử đến mức nào, con đều nhớ cả mà.” Mạnh Y Y nặn ra một nụ cười gượng gạo. “Mẹ ơi, tối nay nhà mình ăn gì thế ạ?”
Dịch Quế Hoa lườm con gái một cái, không đáp lời, song lại dùng hành động để trả lời. Bà cầm dao, giẫm lên ghế cắt một miếng thịt hun khói và lạp xưởng xuống.
Lạp xưởng tổng cộng chỉ có ba khúc, Dịch Quế Hoa đắn đo do dự, không lấy hai mà chỉ lấy một khúc xuống.
Bây giờ cuộc sống của mọi người đều khó khăn, lợn nuôi trong thôn được chia cho mọi người, ngay cả thịt để làm lạp xưởng cũng chẳng có bao nhiêu. Nhà họ Mạnh cũng chỉ đúc được năm khúc lạp xưởng: một khúc đã ăn hồi Tết, một khúc đã nấu lên ăn lúc bẻ ngô, khi làm việc nặng mà bụng dạ không có chút dầu mỡ thì không được, cho nên bây giờ chỉ còn lại ba khúc lạp xưởng.
Bây giờ tay chân Dịch Quế Hoa vẫn tháo vát, nấu cơm canh cũng nhanh nhẹn, có điều bình thường đều là hai cô con dâu nấu, bà rất ít khi đích thân động tay. Bà cầm thịt hun và lạp xưởng đi rửa sạch, dùng xơ mướp tỉ mẩn cạo sạch lớp khói bụi bên ngoài thịt hun và lạp xưởng.
“Y Y, con mau nhóm lửa đi.”
“Dạ.” Mạnh Y Y ngoan ngoãn đáp, nhìn vào bếp. “Úi, diêm đâu ạ?”
Dịch Quế Hoa quay đầu nhìn con gái bằng ánh mắt khó tin.
Cơ thể Mạnh Y Y bất giác cứng lại. Mình nói sai rồi ư, nhưng bây giờ dùng diêm mà, rất ít ai dùng bật lửa, cô nhớ chuyện này, hay là không phải gọi là diêm mà gọi là “lửa Tây”?
Dịch Quế Hoa bất lực. “Con chỉ cần cời lửa ra… Thôi khỏi, con đừng có làm, con mà làm tắt lửa thì làm sao.”
Dịch Quế Hoa gọi rống lên ngay trong bếp: “Chu Diễm, con vào đây giúp đi.”
Chu Diễm vừa nghe tiếng mẹ chồng thì lập tức đi vào bếp.
Mạnh Y Y nhường chỗ để Chu Diễm làm. Chu Diễm vừa gạt tro trong bếp sang hai bên để lộ ra những tàn lửa, vừa cho chút cỏ khô mềm vào trong bếp, sau đó tạo ra một lỗ nhỏ dưới cỏ rồi thổi mạnh vào những tàn lửa đó, sau một lúc, cỏ khô cháy là có thể chính thức nhóm lửa rồi.
Bấy giờ Mạnh Y Y mới biết lúc này diêm rất đắt, phải đến hợp tác xã mua bán mới mua được, đường thì xa mà mấu chốt nhất là diêm cũng chẳng có nhiều.
Để tiết kiệm, sau khi nấu bữa ăn trước, người trong thôn đều lập tức đốt củi (loại củi cháy lâu), khi củi chưa cháy hết thì phủ tro nóng lên trên, vào bữa ăn tiếp theo thì sử dụng tiếp, như vậy thì có thể giảm số lượng củi được sử dụng.
Mạnh Y Y nghe mà cảm thán mãi.
Dịch Quế Hoa cho thịt hun và lạp xưởng vào nấu trong nồi, cho nước vào một chiếc nồi khác đặt trên bếp chuẩn bị nấu cơm. Sau khi làm xong, bà mới chỉ tay vào Mạnh Y Y. “Con nói xem con chẳng biết làm gì cả, sau này phải làm sao hả!”
Dịch Quế Hoa nói mãi, nói mãi thì vừa sốt ruột vừa lo lắng. “Đều tại mẹ, con không muốn nấu thì mẹ không cho con nấu, giờ thì hay rồi, có nhóm lửa cũng không biết.”
Mạnh Y Y nghẹn ứ cả ngực, cô thật sự biết làm có được không, chẳng qua cô không biết vụ phủ tro thôi…
Mạnh Y Y nhìn mẹ mình vẻ vô tội, chớp chớp mắt với bà.
Dịch Quế Hoa thở dài một hơi. “Thôi vậy, thời gian này con nấu cơm, nhất định phải biết tự nhóm lửa nấu cơm mới được.”