Tịch Nhan lại nằm mơ, trong mơ cô lần nữa trở về thôn nhỏ trên núi, nơi cô được sinh ra và lớn lên.
Trong tiếng ve kêu to đêm hè oi ả, cô đứng dậy đi WC, bỗng nhiên nghe được trong phòng mẹ truyền đến những âm thanh kỳ quái.
Tựa tiếng mèo kêu, vừa mềm mại lại yêu kiều, như khóc như rêи ɾỉ.
Đồng thời còn có âm thanh gào rống cùng hơi thở thô suyễn của đàn ông.
Chẳng lẽ là cha đã trở về?
Tuy biết rằng trẻ nhỏ không nên xem chuyện này, nhưng Tịch Nhan vẫn tò mò, tay chân nhẹ nhàng đi qua. Lúc cô ghé mắt vào kẹt cửa để nhìn xem bên trong, thời điểm nhìn thấy, lập tức sợ ngây người.
Trên giường mẹ có hai bóng người cô vô cùng quen thuộc.
Một người là mẹ, mà một người khác lại không phải cha, mà là gia gia.
Ở trên giường lớn của cha và mẹ, mẹ toàn thân trần trụi quỳ bò, mông thịt tuyết trắng căng tròn bị gia gia không ngừng xoa nắn trong tay, dương cụ thô đen của gia gia đưa đẩy qua lại giữa đùi mẹ.
Mẹ Tịch Nhan mười sáu tuổi gả cho cha, mười bảy tuổi sinh ra Tịch Nhan, dù cho Tịch Nhan hiện giờ đã tám tuổi, nhưng dưới sự nuông chiều của cha, mẹ vẫn mềm mại như nước, không giống thiếu nữ đã qua hai mươi.
Huống chi mẹ Tịch Nhan là đại mỹ nhân trong thôn công nhận, làn da trắng đến không tì vết, dưới ánh trăng, quả thật giống như được phủ lên một tầng ánh sáng. Giờ phút này, ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy đệm giường, dừng sức đến đầu ngón tay trắng bệch, còn bị gia gia đâm lay động, bầu tuyết lê trước ngực rũ xuống như hai quả đu đủ, cũng lung lay không ngừng.
Trẻ con trong thôn đều trưởng thành sớm, Tịch Nhan cũng không nɠɵạı lệ, cho nên cô biết gia gia cùng mẹ đang làm gì.
Cô kinh hoảng bối rối, ánh mắt không biết nên nhìn đi nơi nào, chỉ có thể ngây ngốc che kín miệng lại.
Cô không miêu tả được vẻ mặt mẹ lúc này, bởi vì không rõ là vui sướиɠ hay là đau khổ, chỉ thấy trên mặt đỏ ửng, tóc đen ướt mồ hôi dán ở trên má, gò má đỏ như thoa phấn ướt dầm dề, có nước mắt cũng có mồ hôi, hoà quyện với nhau, một giọt một giọt theo cái cằm nhòn nhọn cằm rơi xuống trên chăn đệm.
Dần dần bàn tay to rộng ngăm đen của gia gia rời khỏi cánh mông của mẹ, bắt đầu vuốt ve dọc sống lưng bóng loáng, vừa thở dốc, thấp giọng nói: “ŧıểυ da^ʍ đãиɠ… Lại bắt đầu phát tình… ©ôи th!t lớn có đút no con không… Nhìn xem ŧıểυ huyệt đói khát thành như vậy…”
Tịch Nhan khiếp sợ suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, nàng hoàn toàn không thể tin gia gia ngày thường ít khi nói cười, luôn nghiêm khắc đến mức khiến cô sợ hãi, lại có thể nói ra lời nói này.
Mà vị gia gia trầm mặc ít nói, luôn làm việc trên đất đầm trong ấn tượng kia, giờ phút này tựa như một con bò già thở hổn hển không ngừng cày cấy trên mảnh đất đẫy đà màu mỡ của mẹ.
Hàng năm lao động, khiến cho thân hình gia gia vô cùng cường tráng làn da lại ngăm đen, một tay đè vòng eo mảnh khảnh của mẹ, một tay sờ đến trước ngực, bắt lấy bầu vυ" rũ xuống mạnh mẽ xoa nắn, đồng thời chuyển động vòng eo tráng kiện, đem ©ôи th!t thô đen cắm ra ra vào vào trong ŧıểυ huyệt mẹ.
Mẹ bị ông đâm nghiêng thân mình về phía trước, đầu hơi ngẩng lên, một đôi mắt đẹp long lanh ánh nước cùng nhàn nhạt mê ly, đồng thời cắn môi, vẻ mặt u oán mang theo vài phần không cam lòng nhìn về phía trước.
Thời điểm đón nhận ánh mắt mẹ, thân mình Tịch Nhan run lên, cho rằng mẹ thấy được cô, kết quả nhìn kỹ lại, ánh mắt của mẹ đã sớm tan rã, trầm luân trong tìиɧ ɖu͙© bên không thể tự kềm chế, không chú ý tới cô ở ngoài cửa.
Nhưng có lẽ là mẹ con tâm ý tương thông, mẹ đột nhiên bắt đầu đau khổ cầu xin nói: “Cha… Hôm nay buông tha cho con đi… Con sợ Nhan Nhi thức dậy…”
Kết quả gia gia vươn tay một tát một cái vào mông, mạnh đến thân mình mẹ run lên, ŧıểυ huyệt lập tức thắt chặt, kẹp gia gia nhăn mày lại. Nhưng là lại sung sướиɠ rên hừ, hai tay bắt đầu cùng nhau đánh quất mông mẹ, đến nỗi trên mông tròn trắng nõn mượt mà đều là dấu tay đỏ đỏ, mang đến cho ông một loại nhục cảm tràn đầy.
Trong tiếng kêu đau liên tiếp nũng nịu của mẹ, gia gia xoa cái mông lắc lư không ngừng của bà, thấp giọng nói: “ ŧıểυ da^ʍ đãиɠ... Đừng lấy Nhan Nhi làm cái cớ... kẹp chặt dâm huyệt của con cho tốt... Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ ông đây hút ra... Sinh thêm một đứa em trai cho Nhan Nhi... Tám năm... Con chỉ sinh một đứa con gái... Con muốn cho nhà họ Kha chúng ta tuyệt hậu sao?”