Phượng Trường Ca tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, tỉnh dậy sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Thiên Đế Long Quân Trạch vừa được hắn cứu đang nghiêng người phủ lên người hắn, một tay cởi cổ áo hắn để lộ nửa vai phải, một tay đặt lên y phục, nhìn dáng vẻ kia còn đang định kéo xuống một đoạn nữa, còn việc muốn kéo xuống làm cái gì, cứ xem một loạt những hành động gần đây của y, không cần nói cũng biết.
Phượng Trường Ca hơi híp mắt nhìn y hồi lâu, nói: “Ngươi có biết trước khi ta hôn mê có suy nghĩ gì không?”
Long Quân Trạch ngây ngốc hỏi: “Nghĩ… Nghĩ gì?”
Hắn ghét bỏ nhíu mày, “Ngươi tuyệt đối không phải ŧıểυ Hắc nhà ta.”
Long Quân Trạch: “…”
Phượng Trường Ca tiếp tục nói: “Giữa chúng ta chỉ là tình sư đồ, ŧıểυ Hắc sẽ không sinh ra loại cảm giác yêu đương này với ta, sẽ không tự do phóng khoáng bá đa͙σ bức bách ta như vậy, càng không thể bất kính mà tùy ý cởi y phục ta, làm loại chuyện xúc phạm ta như thế.”
Long Quân Trạch: “…”
Long Quân Trạch há miệng một cái, “Ngươi… Ngươi nghe ta giải thích…”
Phượng Trường Ca hừ lạnh một tiếng, “Y phục của ta có phải ngươi cởi hay không?”
Long Quân Trạch câm nín nửa ngày, chậm rãi nói: “… Phải.”
Phượng Trường Ca nhắm mắt lại, nói: “Vậy còn cần giải thích thế nào?”
Long Quân Trạch không nhịn được, cầm cánh tay nơi y phục bị vén hơn nửa của hắn lên, tức giận nói: “Ta chỉ muốn nhìn vết thương của ngươi một chút, vết thương!”
Phượng Trường Ca: “…”
Long Quân Trạch đưa tay chỉ một cái lên miệng vết thương dữ tợn, mặc dù động tác thô bạo, nhưng lực đa͙σ lại rất ôn nhu, mang theo chút thương tiếc mơ hồ, “Vết thương này suýt nữa thì phá hỏng luôn cả tay ngươi, đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra bất kì chiêu thức nào có thể đả thương nơi này, một vết thương lớn như thế, là ai gây ra? Tại sao lại bị thương?”
Phượng Trường Ca ngay cả vừa nãy bị cởi y phục cũng tỏ ra không tập trung, giờ biểu tình lần đầu thay đổi, trở nên có chút lạnh lùng, có chút sắc bén, hắn rút tay ra, lúc nhìn vòng ngọc trên cổ tay hơi dừng lại một chút, vẻ mặt rõ ràng càng lạnh hơn, lời ra khỏi miệng lại mang đến cảm giác từ chối người khác từ ngàn dặm, “Không liên quan đến ngươi.”
Nhất thời Long Quân Trạch có chút tức giận, “Sao lại không liên quan đến ta, ngươi là Thiên Hậu tương lai, ai dám vô lễ với ngươi?”
Phượng Trường Ca nhắm mắt không nói, rõ ràng không muốn nhiều lời.
Long Quân Trạch hít sâu một cái, miễn cưỡng làm mình tỉnh táo lại, “Được, ngươi không nói, vậy ta đoán, vết thương này ở bên trong cánh tay, chiêu thức không thể làm bị thương vậy được, trừ khi ngươi sơ hở trong lúc giơ cánh tay lên, nhưng lấy năng lực của ngươi, trong nháy mắt đối phương đả thương ngươi có thể tránh, sẽ không đến nỗi cắt ngang qua cánh tay, huống chi vết thương này nhìn như bắt ngươi phải chảy máu, nếu phải phế bỏ cánh tay, lúc ấy chỉ cần hơi dùng lực là có thể cắt đứt cánh tay đi, loại bỏ những điều này, vết thương này…”
Y phút chốc trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Ngươi tự mình cắt?”
Mi mắt Phượng Trường Ca khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở ra, đáy mắt hơi ánh lên chút hồng quang, tuy đỏ rực rỡ, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác thê lương, lời nói vẫn lạnh lùng dửng dưng như cũ, “Ta nói rồi, không liên quan đến ngươi.”
Long Quân Trạch đột nhiên có chút ủy khuất.
Y muốn nói, sao lại không liên quan đến ta, ta là đồ đệ của ngươi, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta.
Y muốn nói, sao ngươi cứ không biết thương tiếc mình như vậy, thương thế kia lúc đó hẳn là sẽ rất đau, ngươi nhất định chảy rất nhiều máu, tại sao lại phải khiến mình chật vật như vậy chứ?
Y muốn nói, sư tôn, ngươi nói cho ta đi, ngươi có điều gì khó nói, cứ nói cho ta, ta giúp ngươi giải quyết có được không?
Nhưng có lẽ bởi vì Phượng Trường Ca lạnh lùng từ chối, những lời mắc kẹt ở cổ họng không thể nói ra ngoài.
Y có chút tức giận, nhiều hơn chính là giận dỗi, y nghĩ trong đầu, ngươi không để ý đến ta, tại sao ta lại phải cười lấy lòng với ngươi, ngươi đã thiếu nợ ta một cái mạng, phải là ta không để ý đến ngươi mới đúng, chuyện này không nhất định phải hỏi ngươi mới biết, ta có thể hỏi rất nhiều người, đến lúc đó ta mà biết tại sao ngươi cố tình khiến mình thành như vậy, ta… ta…
Y suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra có thể làm gì Phượng Trường Ca, cuối cùng trong cơn tức giận hất ống tay áo một cái, lạnh lùng nói: “Được, ngươi không nói, luôn có người để ta hỏi.”
Phượng Trường Ca vẫn không lên tiếng như cũ, hắn nhìn Long Quân Trạch mang theo tức giận đi ra ngoài, còn chưa mở cửa phòng, đột nhiên “bang” một tiếng, cửa gỗ dày nặng giản dị bị người bên ngoài không khách khí đẩy ra, “rầm” một cái đụng mạnh vào gáy Thiên Đế bệ hạ tôn quý.
Tề Mục Nhiên cõng một người vội vàng leo vào, vừa vào cửa đã kêu: “Trường Ca, nhanh, Vô Vân Tử vừa bị đánh lén trúng độc, mau giúp ta giải độc cho hắn!”
Phượng Trường Ca chống người ngồi dậy, sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng nhìn ngược lại không quá ảnh hưởng đến hành động, hắn dịch người, để cho Tề Mục Nhiên đặt người kia xuống, một bên bắt mạch cho Vô Vân Tử một bên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, làm sao đột nhiên trúng độc?”
Tề Mục Nhiên lắc đầu một cái, “Ta cũng không biết, hành tung của ngươi bị lộ, ta cho rằng tên Vô Vân Tử này cáo mật, đang định tìm hắn hỏi rõ ràng, vậy mà mới mở cửa đã thấy hắn nằm trên đất, nếu ta đến trễ, chắc hẳn cái mạng này cũng không còn rồi.”
Bạch Cẩn Dật đuổi theo phía sau, trên khuôn mặt nho nhã không giấu được vẻ nóng nảy, “Phượng sư thúc, sư tôn ta thế nào? Có cứu được không?”
Phượng Trường Ca ngưng thần cảm ứng một hồi, sắc mặt dần trầm xuống, hắn và Tề Mục Nhiên hai mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều là ý khó nói nên lời.
Bạch Cẩn Dật mơ hồ cảm giác được cái gì đó, sắc mặt càng tái nhợt, gã khẽ hít một cái, thận trọng nói: “Phượng sư thúc, Tề sư tổ, sư tôn của ta trúng độc…”
Phượng Trường Ca nhẹ nhàng nhắm mắt một cái, trầm giọng nói: “Đoạn Hồn Hoa…”
Nhất thời Bạch Cẩn Dật hít một hơi lạnh, “Trong truyền thuyết chỉ có máu phượng hoàng mới có thể giải được độc Đoạn Hồn Hoa?”
Gã nắm chặt tay, mặt mũi phờ phạc, lẩm bẩm nói: “Nhưng Phượng Hoàng tộc đã sớm bị diệt, có thể lấy máu phượng hoàng ở đâu đây…”
Phượng Trường Ca phẩy tay áo một cái, trong nháy mắt mấy cây ngân châm đã xuất hiện trên đầu ngón tay, hắn hơi ngưng thần, nhắm ngay huyệt vị nhanh chóng xuất thủ, ghim xuống vị trí mấy huyệt đa͙σ, Vô Vân Tử rên lên một tiếng, thân thể run rẩy, mắt thấy có chút phản ứng, lúc này Phượng Trường Ca mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Độc này còn chưa lan đến tim, có thể cứu được, trước hết ngươi ra ngoài chuẩn bị ít đồ, tạm thời chúng ta giúp hắn ổn định độc tố.”
Bạch Cẩn Dật vừa nghe có thể cứu được, gật đầu liên tục, “Được, cần phải chuẩn bị những gì?”
Phượng Trường Ca cũng không khách khí với hắn nữa, nói: “Ngươi lấy một chút Thái Nhất Thần Thủy, chuẩn bị một nồi chưng, củi phải là thần mộc chí cương chí dương, xong thì gọi ta.”
Nhất thời Bạch Cẩn Dật không kịp phản ứng, sững sờ “A” một tiếng, “Nồi… nồi chưng?”
Tề Mục Nhiên ở bên cạnh giải thích, “Đoạn Hồn Hoa sống ở hàn đàm Cửu U, âm khí rất nặng, cần dùng khí liệt dương hóa giải, trước phải chưng để ép khí độc lên da, lại dùng nước sôi chưng nấu, để cho độc theo mồ hôi ra ngoài, dùng phương pháp xông khói để khí chí dương thông qua da đến được toàn thân cao thấp, như vậy mới có thể giải.
Bạch Cẩn Dật bừng tỉnh hiểu ra, không do dự nữa, cung kính thi lễ một cái, vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị.
Lúc chạy đến cửa bất chợt phát hiện một nam tử tóc bạch kim che trán trầm mặc đứng đó, cũng không biết đã đứng được bao lâu.
Sắc mặt Long Quân Trạch âm trầm nhìn gã một cái, phất tay áo, “Đi ra ngoài.”
Giọng nói giống hệt sắc mặt y lúc này, lạnh lẽo đến nỗi có thể ngưng thành băng.
Bạch Cẩn Dật rùng mình một cái, vội vàng ra ngoài chuẩn bị.
Lúc này Phượng Trường Ca mới nhớ ra y còn ở đây, một bên cầm ngân châm nhanh chóng hạ xuống người Vô Vân Tử, một bên nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, thuộc tính của ngươi thiên âm, nơi này ngươi không giúp được gì.”
Long Quân Trạch nhìn hắn đem một cây ngân châm cắm vào đầu Vô Vân Tử, toàn bộ người cũng theo đó mà run một cái.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng Bạch Cẩn Dật gọi các đệ tử chuẩn bị đồ, thời gian chỉ qua mấy lần hô hấp, một nồi chưng to đùng đã được đặt trong sân.
Long Quân Trạch thò đầu ra nhìn một chút.
Sau đó người càng thêm cứng.
Càng run dữ hơn.
Chỉ chốc lát, củi lửa đã chuẩn bị xong, Thái Nhất Thần Thủy cũng đã được đổ vào, ngọn lửa bắt đầu hừng hực bốc cháy dưới đáy, cháy đến đỏ cả nồi, hơi nước cũng bắt đầu bay ra
Phượng Trường Ca trên giường châm cứu tình cờ giương mắt nhìn một cái, suýt nữa thì ghim châm lệch.
Không biết Long Quân Trạch đã đứng một góc ở cửa, trợn một đôi mắt tím âm trầm nhìn về bên này, bởi vì ánh mắt kia quả thực quá u oán, nhìn một cái chói mắt như vậy, thật là có chút dọa người.
Hắn tằng hắng một cái, rất là quan tâm hỏi, “Ngươi sao thế?”
Long Quân Trạch chợt run lẩy bẩy, tựa như tỉnh lại, vẻ mặt lại có chút cảm giác cứng ngắc, y liếc nhìn Phượng Trường Ca, đúng hơn là nhìn về phía cây châm trong tay hắn, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt có chút căng lên, ngân quang trên người chợt lóe, trực tiếp hóa thành ngân long bay lên nóc nhà.
Trên nóc nhà…
Bay ra ngoài…
Phượng Trường Ca nhìn cửa bị mở lớn một chút, lại nhìn ra cửa sổ mở lớn nữa, lại nhìn lên lỗ hổng bị phá vỡ trên nóc nhà, lâm vào một trận yên lặng quỷ dị.