Phượng Trường Ca đi theo đệ tử Thiên Sơn đó ra khỏi đáy hồ, vừa mới đi đến lối vào Thái Nhất Thần Thủy, một nam tử bạch y hơn hai mươi tuổi, sắc mặt nghiêm cẩn đã đứng ở đó.
Gã thấy Phượng Trường Ca, đi lên trước hai bước, nói: “Phượng sư thúc, tình hình thì sư đệ ta đã nói với ngươi, tung tích của ngươi tuyệt đối không phải Thiên Sơn chúng ta tiết lộ, vị Long tướng quân thiên giới kia dùng thần khí phong tỏa không gian bốn phía Thiên Sơn, không thể dùng bất kì truyền tống trận nào, ngươi định làm như thế nào?”
Phượng Trường Ca phẩy tay áo một cái, sắc mặt nhàn nhạt: “Đi ra ngoài trước đã.”
Bạch Cẩn Dật sóng vai đi về trước với hắn, trầm ngâm nói: “Phượng sư thúc, cho phép ta nói nhiều, lần này Thiên Đế đột nhiên bức hôn, nếu y vô cớ gây rối, người trong các tông chúng ta liên kết với nhau, đồng khí liên chi, đại khả liên hiệp (1) giáo huấn thiên giới, cường long bất áp địa đầu xà (2), dù thế nào đi nữa thì Thiên Đế vẫn phải cân nhắn đến tâm nguyện của chúng ta.”
(1) Đồng khí liên chi, đại khả liên hiệp: Hiểu đơn giản là đồng tâm hiệp lực.
(2) Cường long bất áp địa đầu xà (强龙不压地头蛇): Rồng mạnh cũng khó thắng được rắn địa phương, tương tự như phép vua thua lệ làng.
Phượng Trường Ca giơ tay lên một cái, “Ta xin nhận tâm ý của Bạch thiếu chủ, chuyện này tự ta có cân nhắc, không cần phiền quý tông ra tay.”
Bạch Cẩn Dật có chút buồn rầu, “Nhưng đó là thiên binh, cho dù ngươi thân là chưởng môn Côn Luân tông, nhưng dù sao cũng là người phàm, không phải đối thủ của tiên nhân.”
Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Chỉ là một cuộc bức hôn mà thôi, bị bắt cũng không chết, ta sẽ nhìn tình hình mà làm.”
Hắn đưa tay vỗ vai Bạch Cẩn Dật, nói: “Lần này ta liên lụy đến các ngươi, yên tâm, Thiên Sơn sẽ không có việc gì.”
Bạch Cẩn Dật lắc đầu một cái, “Thiên Sơn cùng Côn Luân vốn là tình như anh em, nói gì liên lụy, Phượng sư thúc quá lời.”
Trình độ nói chuyện của hai người, đã đi qua hành lang thật dài, cửa đá trước mặt vừa mở ra, sắc trời tràn vào, cảnh tượng bên ngoài đập vào mắt.
Người mà Long Thương Gia mang đến cũng không nhiều, chỉ có sáu người, mỗi người ở một phía đông, tây, nam, bắc, trên, dưới, mặc áo giáp trắng, cả người khí thế lạnh lùng, binh khí trong tay mang theo khí lạnh, tùy tiện một người còn có tu vi cao hơn chưởng môn Thiên Sơn nhiều, chính là đệ nhất thần tướng thiên giới, thần ngự thiên giới Long Thương Gia cùng Lục Long Vệ.
Phượng Trường Ca ngửa đầu nhìn hồi lâu, hé mắt, đáy mắt mơ hồ lóe lên một tia ánh đỏ, “Lại là Lục Hợp Cấm Thủ Trận.”
“Lục Hợp Cấm Thủ Trận?” Sắc mặt Bạch Cẩn Dật trắng nhợt, “Đó không phải đại thần trận thiên giới dùng để bao vây thần trong truyền thuyết hay sao?”
Phượng Trường Ca dửng dưng một tiếng, thần sắc có chút lạnh lẽo, “Phát huy uy lực đến lớn nhất là có thể bao vây được thần, nhưng mà chỉ có mấy người như vậy, có ba phần uy lực cũng không tệ.”
Hắn cất bước đi đến giữa sân rộng, nơi đó, đã có chưởng môn Vô Vân Tử đã sớm một bó tuổi của Thiên Sơn, đang nói gì đó với thần tướng giáp trắng.
Đó là một nam nhân nhìn một cái là thấy lạnh, bạch y tóc trắng, lạnh lùng cao ngạo, cả người giống như một lưỡi kiếm băng đứng yên ở đó, tuy kiếm không ra khỏi vỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bén nhọn có một không hai thuộc về thần binh lợi khí.
Đệ nhất thần tướng thiên giới, Thần Ngự Thiên Tướng, Long Thương Gia.
“Tướng quân, ta đã phái người đi mời Phượng chưởng môn rồi, ngài đợi chút đi.”
Long Thương Gia không kiên nhẫn lắm nghe Vô Vân Tử giải thích, đôi mắt màu xanh nhìn khắp nơi, sắc bén như mắt ưng, dạo quanh hồi lâu, chợt dừng ở một thân ảnh màu đỏ.
Phượng Trường Ca đi đến gần đó, gật đầu với Vô Vân Tử một cái, ánh mắt chuyển đến Long Thương Gia, cười nhạt, “Vị này chính là Long Thiên Tướng?”
Long Thương Gia híp mắt quan sát hắn hồi lâu, âm thanh trong trẻo lạnh lùng không gợn sóng vang lên, “Chưởng môn Côn Luân, Phượng Trường Ca?”
Phượng Trường Ca gật đầu một cái, “Là ta.”
Lông mi Long Thương Gia mơ hồ run một cái, thanh âm có chút khó nói lên lời, “Các hạ rất giống với một vị cố nhân của ta.”
Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Là cố nhân hay không cũng bỏ đi, tóm lại Long Thiên Tướng sẽ không vì thế mà thả ta đi, có phải ở nơi này chờ bệ hạ của các ngươi đến không?”
Long Thương Gia hơi nhíu mày, sắc mặt rất lạnh, ánh sáng trong mắt lạnh xuống, “Không được phép vô lễ với bệ hạ.”
Phượng Trường Ca vẫn mỉm cười, sắc mặt cũng rất lạnh, “Có thể, lúc nào y thu hồi ý chỉ thành hôn này đi, ta sẽ tôn trọng y một chút.”
Tròng mắt Long Thương Gia híp mắt lại, trầm giọng gằn từng chữ: “Xem ra Thiên Hậu điện hạ không định tuân lệnh, đã như vậy, hạ thần không tránh khỏi muốn mạo phạm.”
“Ai, không thể!” Vô Vân Tử gấp gáp nói: “Phượng chưởng môn, đây chính là đại tướng thiên giới, không thể vô lễ như vậy, mọi người có chuyện gì từ từ nói, không cần…”
Phượng Trường Ca giơ tay lên một cái, nhàn nhạt nói: “Làm phiền đã quan tâm, ta tự có chừng mực.”
Long Thương Gia chậm rãi giơ tay lên, một khối băng tuyết dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay, Phượng Trường Ca tựa như không phát giác, ngửa đầu nhìn sáu người tạo thành đại trận trên trời, cười nhạt, “Lục Hợp Cấm Thủ Trận, ngăn cấm chính là linh lực của người trong trận, thủ chính là bày trận vây người, công phòng một thể, nhìn như không có sơ hở nào, nhưng lại có một thiếu sót trí mạng.”
Long Thương Gia bỗng chốc tung một chưởng, băng sương trong lòng bàn tay hóa thành một cự long lạnh lẽo bay đến, Phượng Trường Ca không hoảng hốt không vội vàng, mũi chân điểm trên mặt đất một chút, thân hình trong nháy mắt hóa thành một bóng đỏ bay lên không trung, giơ tay lên một cái, Phượng Minh kiếm ra, kèm theo một tiếng vang Phượng Minh mạnh mẽ trầm bồng, một ngọn lửa từ chỗ thân kiếm tỏa ra mãnh liệt, “ầm” một tiếng giáng lên thân hình cự long băng giá, thoáng chốc băng hỏa đánh nhau, hỏa viêm hừng hực với hàn băng lạnh lẽo nổ tung giữa không trung, thoáng chốc liền cắt nuốt mất hình dáng của Phượng Trường Ca.
Sắc mặt dửng dưng không đổi của Long Thương Gia cuối cùng cũng hơi nứt.
Ý của gã là muốn cho Phượng Trường Ca một bài học, cũng không muốn giết người, băng sương ngưng tụ ra tất nhiên cũng không mạnh, nhưng cũng không phải là thứ người phàm có thể phá được, cho dù người này là chưởng môn Côn Luân tông, nhưng lại không nghĩ dưới tình huống mở ra Lục Hợp Cấm Thủ Trận, người này lại không cần linh lực, chỉ bằng thân pháp nhảy vào trung tâm pháp trận, lợi dụng hỏa viêm bám vào trường kiếm đánh với băng long, trong nháy mắt phá vỡ không gian ngăn cách bỏ trốn!
Không sai, nhược điểm của Lục Hợp Cấm Thủ Trận là ở trung tâm, lực lượng đến từ đông tây nam bắc trên dưới chung nhau tạo ra trận pháp, cũng vì vậy để cho lực lượng ở vị trí trung tâm tương đối yếu ớt, tình huống như vậy vốn lấy một thần khí cố thủ không gian, có thể không sai sót chỗ nào, nhưng giờ đây chỉ có sáu người chống đỡ trận pháp, nếu có cường lực đánh vỡ cân bằng, có thể phá vỡ không gian vách ngăn tự do bỏ trốn.
Là gã đã coi thường.
Long Thương Gia không tự chủ được nắm chặt trường kiếm trong tay.
Vốn tưởng rằng đối phó với một người phàm, mở ra Lục Hợp Cấm Thủ Trận mà tiên giới mới có đã là coi trọng đối phương, lấy thần khí vô dụng áp trận, lại không ngờ, kiến thức của Phượng Trường Ca lại rộng như vậy, cố ý kích giận hắn, lợi dụng sức mạnh băng hỏa đụng nhau phá vỡ giam cầm mà chạy trốn.
Không hổ là người bệ hạ coi trọng, đúng là có chút ý tứ.
Long Thương Gia hơi híp mắt, vung tay xuống dưới, “Đuổi!”
Dứt lời, trong nháy mắt hóa thành một đa͙σ bạch quang phóng lên cao, đuổi theo một hướng, sáu đa͙σ quang theo sát sau lưng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Phượng Trường Ca bay thật lâu, cuối cùng dừng lại trên một thân cây, đỡ thân cây thở hổn hển, hơi buồn bực lắc đầu một cái, “Tên Bạch Long này, lại có tâm nhãn như vậy!”
Hắn nhìn xung quanh một lần, thấy bốn phía trống trải không người, vuốt ngực một cái, cuối cùng hạ giận thở hắt, “Tạm thời chắc không đuổi kịp, coi như mình chạy nhanh…”
“Đúng thế, chạy rất nhanh, đến nỗi Thiên Đế ta đây phải cản giữa đường.”
Trong rừng bỗng dưng vang lên một thanh âm lạnh như băng, mang theo vẻ cư cao lâm hạ, khí chất uy nghiêm không giận không oai.
Phượng Trường Ca đột nhiên cả kinh, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở bóng mờ phía dưới một cây cổ thụ, một bóng người huyền sắc quen thuộc chậm rãi bước đến.
Cả người Phượng Trường Ca cứng đờ, ngón tay không tự chủ bám chặt thân cây, lẩm bẩm nói: “Thiên Đế?”
—Hết chương 10—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Quân Trạch: Ồ? Sao sư tôn lại bay đến chỗ ta thế?
Phượng Trường Ca: Ta trốn trốn trốn trốn trốn! Ơ? Đây là đâu?
Long Quân Trạch: Sư tôn, hóa ra ngươi vẫn còn nghĩ đến ta!