Khi Tiền Phỉ bị ngã chân đã bị dau rồi, Lý Diệc Phi cảm thấy đi tàu điện ngầm rất bất tiện, rồi sau đó vẫy gọi xe taxi.
Tiền Phỉ do dự, “Đường về nhà chúng ta hay bị kẹt xe lắm, hay là đi tàu điện ngầm đi.”
Lý Diệc Phi nhét cô vào xe, “Tôi biết là kẹt xe, nếu không ô nghĩ vì sao tôi không lái xe đi làm mà ngày ngày lại đi tàu điện ngầm chứ? Nhưng chân cô đã bị thế rồi, kẹt xe thì kẹt thôi.”
Trên taxi đột nhiên Tiền Phỉ hỏi Lý Diệc Phi: “Đúng rồi, sao anh đến đây?”
Lý Diệc Phi cảm thấy tù nãy giờ tâm trạng cô thế nào ấy, anh vừa nhìn cô vừa nói: “Tôi không yên tâm, tôi đi theo cô đến đây.”
Kẹt xe hai tiếng đồng hồ mới về được tới nhà.
Cho đến lúc xuống xe Tiền Phỉ không nói lời nào.
Về đến dưới nhà, cô xuống xe đi khập khiễng vào trong hành lang. Lý Diệc Phi trả tiền taxi xong, chạy đến đỡ cô.
“Tôi nói cho cô biết này, tôi còn chưa dìu ông ba của tôi lần nào đâu! Cô nên quý trọng cơ hội này đi!” anh vừa nói vừa đỡ cô vào trong thang máy.
Tiền Phỉ vẫn không nói gì.
Vào nhà, anh để Tiền Phỉ ngồi trên ghế salon.
Tiền Phỉ cứ ngẩn ngơ cho đến lúc ngồi xuống ghế, bỗng dưng cô ngẩng đầu lên, nói: “Bây giờ tôi rất rất muốn uống bia!”
Lý Diệc Phi không nói hai lời, quay người xuống lầu mua bia.
※※※※※※
Tiền Phỉ ngồi dưới sàn uống hết lon này đến lon khác, không nói lời nào. Lý Diệc Phi vò tóc, trong lòng có chút buồn phiền.
“Tiền Phỉ, cô nói gì đi.”
Tiền Phỉ nhìn chằm chằm anh, nhìn đến nỗi làm anh hơi hoảng.
“Anh nói có phải đứa như tôi rất ngu hay không?” Tiền Phỉ đột nhiên hỏi.
Lý Diệc Phi nhìn cô, nhất thời không biết trả lời làm sao.
“Anh nói xem có phải số tôi là số bị cắm sừng không?” Cô nói xong thì hai giọt nước mắt to từ trong mắt lăn xuống má, thấy vậy Lý Diệc Phi sợ hết hồn.
Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào khóc mà mặt mũi bình tĩnh như vậy.
Anh nhìn cô nước mắt dàn dụa mà không nghe thấy tiếng khóc.
Anh bị cô khóc trong lòng bức bối, không nhịn được hỏi: “Sao cô không khóc ra tiếng? cô cứ khóc ra tiếng đi, đừng nhịn mà hỏng người!”
Tiền Phỉ mặt đầy nước mắt nhìn anh, cười bi thảm nói: “Cho dù tôi khóc ra tiếng thì khóc cho ai nghe?”
Lý Diệc Phi nhìn cô, tự nhiên trong lòng có hơi khó chịu.
Giây phút này anh dường như có thể cảm nhận được sự đau lòng cùng chua xót của cô.
Cũng vào giây phút đó, anh mới biết sức mạnh của nước mắt, không phải là kêu khóc ra tiếng mà là gượng cười khóc không ra tiếng.
※※※※※※
Khóc một trận xong, Tiền Phỉ dần dần yên tĩnh lại.
Cô vừa uống vừa nói với Lý Diệc Phi: “Bây giờ nghĩ lại mới thấy tôi đúng là ngu quá mà, lúc trước anh đã nhiều lần nhắc nhở tôi, kêu tôi để ý đáng tiếc tôi đã không hiểu ý của anh. Lý Diệc Phi, sao anh biết Hồ Tử Ninh bắt cá hai tay? Với lại, nếu anh đã biết rõ sao không nói thẳng với tôi? Tôi là người rất ngu ngốc, chuyện gì anh không nói rõ thì tôi sẽ không cách nào hiểu được!”
Lý Diệc Phi nhìn cô, “Từ trước đến giờ tôi không xen vào chuyện tình cảm của người khác, có thể nhắc nhở cô mấy lần đã là chuyện xưa nay tôi chưa từng làm rồi!” anh dừng một lát, hỏi: “Tâm trạng hiện giờ của cô có thể nghe tôi nói sự thật được không?”
Tiền Phỉ gật đầu tự giễu nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên, có buồn thì có thể buồn đến mức nào chứ? Tôi đã khóc xong rồi, anh cứ yên tâm mà nói đi.”
Lý Diệc Phi trầm ngâm một lát, sau đó mới kể lại mọi chuyện.
“Cô có nhớ hôm ở nhà bị đứt cầu chì không? Tối hôm đó tôi về rất trễ, là vì bị người ta hẹn bàn công chuyện. Trong quán rượu, tôi nhìn thấy bàn kế bên có một người đàn ông cùng với một người phụ nữ đeo đầy vàng bạc đang ôm ôm ấp ấp rất thân thiết, nhìn là biết quan hệ kiểu phú bà với trai bao rồi. Tôi có ấn tượng không nhẹ với hai người đó. Sau, lúc chúng ta qua khách sạn làm việc, tôi nhận ra người đàn ông đó, tôi hỏi cô anh ta có phải bạn trai cô không, cô nói phải, lúc đó tôi thấy tôi với cô cũng không thân nên không nói với cô.”
“Sau đó lại có một lần, tôi cùng bạn tôi, người tặng hộp trà cho tôi đó, chúng tôi đi uống rượu, lại gặp Hồ Tử Ninh, hắn lại thay một người phụ nữ khác, cổ tay đeo vòng Cartier, ngón tay đeo nhẫn kim cương to Tiffany, trên cổ còn có một sợi dây xích phỉ thúy, lúc đó tôi rất khâm phục thằng đó, kêu tôi đi cùng với một người phụ nữ phối hợp phụ tùng lung tung đúng kiểu giàu mới nổi, dù có đẹp như tiên tôi cũng không tiêu thụ nổi! Nhưng thằng đó có thể làm cho người ta cười vui vẻ móc tiền ra mời nó uống rượu, thật là có bản lãnh!”
Tiền Phỉ nghe xong những chuyện này, cảm thấy mình thật may mắn ngày đó cô bị anh ta kéo về nhà, cô cương quyết cự tuyệt ý đồ của tên kia.
Cô ôm lon bia ngồi trầm ngâm, bắt đầu nghiêm túc xem xét lai bản thân. Tại sao có đủ loại dấu hiệu rõ ràng như vậy mà cô không phát hiện ra Hồ Tử Ninh là loại người như vậy?
Là bởi vì cô chưa từng để anh ta ở trong lòng? Có phải trong tiềm thức anh ta chỉ là người giúp cô xóa đi sự tịch mịch, chỉ là đối tượng thích hợp kết hôn mà thôi?
Có lẽ, cô cũng chưa thật lòng thích anh ta, cũng chưa từng thật sự quan tâm anh ta, cho nên bất kể anh ta nói gì, cô đều không để tâm phân tích thật giả. Thay vì nói người ta lừa cô, chi bằng nói cô tự vui với thế giới của cô, tự mình lừa mình.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mình không hề lưu luyến Hồ Tử Ninh, thật ra cô chỉ dùng anh ta để trốn tránh, để quên Uông Nhược Hải mà thôi, chẳng qua là lúc trước cô vẫn luôn không phát hiện ra mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, nghĩ đến người đàn ông kia từng dùng cái miệng kia dụ dỗ, thậm chí hôn mấy phú bà kia hôn mình, cô đột nhiên cảm thấy trong người dâng lên một trận buồn nôn.
Cô cũng không thèm mang dép, chạy vội vào nhà vệ sinh nôn.
Cô nôn dữ dội tưởng chừng như nôn hết cả dạ dày ra ngoài.
Lý Diệc Phi theo cô vào nhà vệ sinh, vẻ mặt ghét bỏ, bịt mũi, trong lòng run sợ nói: “Tiền Phỉ, không phải cô bị thằng đó chiếm tiện nghi, mang thai rồi chứ?”
Tiền Phỉ dùng hết sức nôn ra chút ít còn sót lại, yếu ớt dựa vào bồn cầu nhìn Lý Diệc Phi nói: “Có thai cái đầu anh! Chị đây là vì không để cho nó … cùng với mượn tiền, nó mới chó cùng bứt dậu khi dễ người như vậy.”
Lý Diệc Phi nhìn cô, tặc lưỡi: “Thằng đó thật lợi hại, không hề kén ăn, ai cũng ăn được!”
Cho tới lúc súc miệng xong cô mới hiểu được ý của Lý Diệc Phi, cô đang trong cơn say cũng không nghĩ nhiều, rút dép quăng vào mặt Lý Diệc Phi. (Dép đi trong nhà tắm nhé)
Lý Diệc Phi bị dép đập trúng, tức tối giậm chân hét: “Tiền Phỉ, cô điên rồi hả? Đừng nhân cơ hội thất tình mượn rượu giả điên, cũng đừng nghĩ tôi sẽ nhường cô! Cô thử ném dép vào mặt tôi lần nữa xem!”
Vừa nói xong, như anh mong muốn, một chiếc dép còn lại đập trúng ngay mặt.
Lý Diệc Phi thật sự nổi điên, anh bước đến nắm lấy cánh tay Tiền Phỉ giận dữ nói: “Cô có tin tôi đánh cô không?”
Tiền Phỉ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vì được nước mắt rửa sạch mà sáng trong, “Đánh đi, đánh chết tôi đi! Dù sao, tối nay trải qua cái chuyện tồi tệ này lại nghĩ đến ngày mai phải tiếp tục chen chúc trong tàu điện ngầm đi làm, tôi cảm thấy tôi chỉ sống đến đây thực ra cũng không sao!”
Lý Diệc Phi nhìn ánh mắt của cô, bỗng nhiên cơn giận tiêu tan.
※※※※※※
Tiền Phỉ cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, ba ngày sau khi cảm thấy mình ổn rồi mới gọi cho Diêu Tinh Tinh kể lại chuyện đã xảy ra.
Diêu Tinh Tinh ở đầu dây điện thoại bên kia nổi khùng, đòi lập tức mua vé máy bay bay về, đến khách sạn tạt axit Hồ Tử Ninh. Tiền Phỉ vất vả khuyên can một lúc lâu mới trấn an được Diêu Tinh Tinh.
Diêu Tinh Tinh trước khi cúp điện thoại nói với cô: “Phí Phí, bà nhịn một thời gian đi, đợi tôi làm xong công việc ở đây, tôi sẽ về với bà! Đồ thổ hào chó má kia, bố mày cũng không lạ gì, để cho thằng đó chơi với trứng đi!” (Ý là tự chơi một mình, nghĩa rộng hơn là tự thủ dâm làm mình sung sướng =)) )
Tiền Phỉ cúp máy xong, vừa thấy cảm động lại vừa cảm thấy dường như chuyện tình cảm của Diêu Tinh Tinh ở Đại Liên không được thuận lợi.
Một người có tính cách nóng nảy như cô nàng, từ trước đến nay ý chí chiến đấu luôn sôi sục như vậy, sao lại nói câu “để thằng đó chơi với trứng đi.” Câu nói này không phải có ý muốn từ bỏ hay sao?
Tiền Phỉ không hề hy vọng Diêu Tinh Tinh trở về, bởi vì nếu cô nàng ấy trở về điều đó có nghĩa là cô ấy đã bị tổn thương.
Lại qua hai ngày, lúc buổi tối Tiền Phỉ đang ở nhà ăn cơm, thì nhận được điện thoại của Hồ Tử Ninh.
Hồ Tử Ninh chửi ầm lên trong điện thoại: “Tiền Phỉ, mày ngủ với chủ tịch của bọn tao à? Có giỏi thì đừng chơi trò ngầm với tao!”
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Lý Diệc Phi ngồi bên cạnh đã giật lấy di động trong tay cô, nói thay: “Thằng kia, tao đã nói rồi sẽ có ngày mày phải quỳ xuống gọi tao là ông nội mà! Tao nói cho mày biết, sau này không được làm phiền Tiền Phỉ nữa, cẩn thận ông nội đây sẽ cho mày không ngóc đầu lên nổi ở Bắc Kinh này đấy!”
Nói xong anh cúp điện thoại.
Tiền Phỉ sững sờ nhìn anh.
Anh vuốt tóc kiêu ngạo nói: “Bị vẻ đẹp trai quá đáng của tôi làm cho cô ngu ngốc sao?”
Tiền Phỉ không nhịn được “xì” một tiếng cười, “Sao anh lại cúp điện thoại, anh ta mắng tôi, tôi còn chưa kịp mắng trả mà!”
Lý Diệc Phi tặc lưỡi hai tiếng nói: “Cô nhỏ nhen y như phụ nữ!” sau đó điềm nhiên giải thích nghi hoặc của Tiền Phỉ: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là thằng đó bị cho nghỉ việc thôi.”
Tiền Phỉ sửng sốt, “Thật hay giả? Anh đã làm gì?”
Lý Diệc Phi kiêu căng nói: “Đâu có làm gì, chỉ gọi vài cú điện thoại thôi.”
Tiền Phỉ nhìn anh bĩu môi: “Đồ khoác lác!”
Lý Diệc Phi có chút không vui, “Sao cô không tin? Vậy cô nghĩ tôi làm gì?”
Tiền Phỉ nói: “Chắc anh đi tìm người phụ trách hạng mục và đại diện chứng khoán chứ gì”
Lý Diệc Phi lắc lắc ngón tay, “No! Công việc và chuyện riêng tôi phân biệt rất rõ ràng, cho nên tôi tuyệt đối không đi tìm bọn họ! Tôi có một ông chú, gọi mấy cuộc điện thoại là có thể liên hệ với mấy vị lãnh đạo của khách sạn, để cho vị kia nói vài lời về Hồ Tử Ninh trước mặt chủ tịch Lâm. Chỉ là tôi muốn cho thằng đó một bài học nên để cho nó biết bản thân đã đắc tội với ai, có đắc tội nổi không!”
Tiền Phỉ nghi ngờ nói, “Gọi mấy cuộc điện thoại là liên hệ được với lãnh đạo! Tôi đây cũng gọi vài cuộc là liên hệ được với Tiền Học Sâm!( là tên một nhà khoa học nổi tiếng Trung Quốc, ý chị Phỉ đá xoáy anh Phi là chỉ cần cùng tên là có thể nhấc mối quen hệ rồi)
“Tiền Phỉ, trong lòng của cô tôi thật là người không đáng tin như vậy sao?”
Tiền Phỉ không ngần ngại gật đầu.
Lý Diệc Phi cảm thấy bị đả kích rất lớn.
“Anh đừng cho là bệnh Thánh Mẫu của tôi phát tác, tuy Hồ Tử Ninh không ra gì nhưng dù sao trong chuyện tình cảm này tôi cũng lợi dụng anh ta. Vì tôi mà anh ta mất việc làm, làm như vậy hình như có hơi quá đáng đúng không?”
Lý Diệc Phi ném đũa lên bàn, “Ăn không vào nữa! Tiền Phỉ, trên đời nay không có Thánh Mẫu thì trái đất vẫn quay! Cô có thể làm người có chút cốt cách, không làm Thánh Mẫu nữa được không?”
Tiền Phỉ vội nhặt đũa nhét vào tay anh, “Được, được! Không thành vấn đề!”
Lý Diệc Phi nhìn bộ dạng nịnh nọt của cô, nhất thời không biết nên cười hay tức giận, “Tôi nói cho cô biết, Hồ Tử Ninh làm việc ở khách sạn, đã làm qua những chuyện không sạch sẽ đâu, nó bị đuổi cũng không có gì oan ức hết! Ví như chuyện trước kia cô nói có người khuyên cô đổi nhà, chắc là nó chứ gì? Không hại được cô, nó lừa được một cô gái làm việc ở bộ phận lễ tân của khách sạn.”
Tiền Phỉ nghe xong trợn mắt há mồm.
“Sao anh biết?”
Lý Diệc Phi nói: “Đứa nạp tiền điện thoại kia kể với tôi đấy.”
Tiền Phỉ nhìn anh ăn xong miếng cơm cuối cùng, “Không ngờ anh cũng có hứng thú với đàn ông, anh rất quan tâm đến Hồ Tử Ninh!
Lý Diệc Phi buông bát đũa xuống lườm cô, “Cô nghĩ tôi là vì ai?” Nói xong vẻ mặt kiêu căng đứng lên đi về phòng.
“Nói cho cô biết, hôm nay có chết tôi cũng không rửa bát!”
Tiền Phỉ nhìn bóng lưng của anh, trải qua mấy ngày u ám đầy phiền muộn, cô đã nở một nụ cười tận đáy lòng.