Phong Thần Tông, chính phái tu chân môn phái đệ nhất thiên hạ, không chỉ chiếm cứ dãy núi Phong Thần thiên hạ đệ nhất, về mặt địa thế có thể nói là được thiên nhiên ưu đãi. Do năm ngọn núi lớn hợp thành. Phía Bắc là Thiên Mục phong, do Minh Hà chân nhân quản lý. Phía tây nam là Ngự Tiên phong, do Tử Cực chân nhân quản lý. Phía đông nam là Mộng Thần phong, do Thiên Phong chân nhân quản lý. Và phía tây là Hành Thuỷ phong, do Thần Yên chân nhân quản lý, phía đông là Thiên Cấp phong, do đa͙σ Thánh chân nhân quản lý. Năm ngọn núi hợp thành thế Ngũ Tinh liên châu (năm sao liên tục). Trước khi Phong Thần tổ sư phi thăng đã thiết lập đại trận Ngũ Hành Ảo Diệt trận, khi trận pháp phát động, bất luận là tiên, ma đều không thể chạy thoát.
Mắt của trận pháp này, nằm giữa các vị trí của Ngũ Tinh liên châu, chính là Kính Thai phong được năm ngọn núi vây quanh. Kính Thai phong ngày xưa nằm độc lập với các ngọn núi xung quanh, đỉnh núi xuyên mây, gần thiên giới nhất. Vì thế tu chân giả tu hành xung quanh, rất dễ gây ra lôi kiếp. Do đó, sau khi phong thần tổ sư ngộ đa͙σ đã đại thành, sử dụng Phong Thần thiên kiếm chém Kính Thai phong một nhát thành hai nửa, nơi bị chém phẳng như gương, hơn nữa quả núi hoàn toàn không bị tổn hại. Nửa đầu bị Phong Thần tổ sư sử dụng đại thần thông dời về góc đông nam, tạo thành Mộng Thần phong ngày nay. Nửa còn lại vẫn ở nguyên tại chỗ, tên là Kính Thai phong. Hơn nữa, trên đó có cung điện Phong Thần bao trùm. Bên trong, lưu giữ bảo vật trấn phái của Phong Thần Tông – Phong Thần thiên kiếm.
Trong những ngày tháng ở quá khứ, thực lực của Phong Thần Tông luôn luôn đứng đầu tu chân giới chính phái. Thế nhưng từ 1000 năm trở lại đây, Phong Thần Tông ngày càng đi xuống. Trừ vài chưởng môn sư huynh đệ ra, đời đệ tử mới nhất không có ai là nổi bật. Trong khi các môn phái khác số lượng nhân tài ra gấp nhiều lần, lớp trẻ không ngừng xuất hiện.
18 năm sau, trên đỉnh Mộng Thần phong.
Một ngọn thác bay xuống tựa dải ngân hà, hoa nước bay xuống những tảng đá dưới trong đầm, tung bay tứ phía, phát ra những âm thanh vang dội.
Trên vách núi phía đông thác nước, có 2 người đang đứng, một trung niên và một thiếu niên. Trung niên nhân chính là Thiên Phong chân nhân, sau 18 năm vẫn trẻ trung lãng tử như xưa. Còn thiếu niên thì gương mặt khôi ngô cường tráng, mày rậm mắt sáng, trên khoé miệng mấp máy nhè nhẹ, lộ nét cười cợt đậm đặc. Chỉ là bên trong nét cười đó làm cho người khác cảm giác chất phác và ngờ nghệch. Không biết là hắn ta đang cười nhạo ai, hoặc cười nhạo chính bản thân mình. Hắn chính là Lục Mộng Thần, đứa trẻ nhỏ xíu nằm trong Nguyệt Ảnh Bảo Hạp. Mười tám năm trôi qua, thân thể hắn cao lớn hơn nhiều, cường tráng hơn nhiều. Cái duy nhất không đổi chính là khuôn mặt cười đó, nụ cười ngây ngô đó, vẫn cảm hóa được mọi người như ngày nào.
Thiên phong chân nhân nhìn đồ đệ đắc ý của mình, vỗ vai hắn cười nói: “Mộng Thần, không ngờ ngươi luyện thành tần thứ nhất của Tinh Tiên thần công nhanh đến vậy. Nhớ lại ngày xưa, sư phụ luyện tập thần công đạt mức độ này cũng mất gần 30 năm. Không ngờ ngươi chỉ mất năm năm đã đạt tới cảnh giới Càn Nguyên Sơ Sinh. Chúng ta là những người tu chân, muốn đạt đến cảnh giới Thượng Thiên Giới, phải trải qua chín giai đoạn, lần lượt là Hợp Khí, Ngưng Thần, Kim Đan, Triều Nguyên, Ôn Dưỡng, Thoát Khiếu, Tham Hư, Hoà đa͙σ, Quy Thiên. Khi đạt đến Quy Thiên hậu kỳ, tự nhiên sẽ xuất hiện thiên kiếp. Trải qua một phen khảo nghiệm sinh tử, mới gặt quả là trở thành tiên nhân. Ngươi hiện tại đã đạt đến Hợp Khí hậu kỳ, chân nguyên trong người tinh thuần, thực sự là trước đây chưa hề có a!”
Lục Mộng Thần lắc đầu, nụ cười ngây ngô càng thêm nổi bật. Hắc cười hề hề nói: “Sư phụ, xem ra thiên tư của đệ tử rất cao mà! Khi nào đó dạy đệ tử thuật ngự kiếm phi hành nhé. Con nhìn đại sư huynh ngự kiếm phi hành, rất là ngưỡng mộ a. Sư phụ, người nhất định phải dạy đệ tử đó. “
Thiên phong chân nhân mỉm cười không nói, ông nhìn dáng vẻ ngây ngô khờ dại của đệ tử mình, trong lòng yêu mến vô cùng. Nhưng ông luôn có một cảm giác kỳ quái, hài tử Mộng Thần này dù rằng tư chất mười phần tốt, nhưng tâm trí vẫn từ đầu đến cuối không bộc lộ. Cả ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.
Mỗi lần cùng sư huynh Thiên Nhất chân nhân thảo luận về vấn đề này, Thiên Nhất chân nhân chỉ nói “Đứa trẻ này không phải người phàm, hiện tại chưa đến lúc, đừng cưỡng cầu”
Thiên Phong chân nhân ánh mắt âu yếm nhìn hắn, như thể đó là con đẻ của mình: “Mộng Thần, sư phụ hôm nay dạy ngươi sử dụng Phong Thần kiếm pháp. Phong Thần kiếm quyết của bản môn có chín chiêu, ba chiêu đầu chí cương chí dương, uy lực rộng lớn, lần lượt là Húc Nhật Đông Thăng, Kim Quang Vạn đa͙σ, Phổ Chiếu Vạn Vật. Năm đó sư phụ bằng vào ba chiêu này, quét sạch quần ma, được đồng môn ngưỡng mộ. Ba chiêu giữa chí âm chí nhu, tinh tế uyển chuyển, bao gồm Thanh Phong Từ Lai, Phong Dũng Vân Động, Đại Tuyết Phân Phi. Ba chiêu cuối cùng âm dương luân phiên, quỷ thần khó lường, lần lượt là Thiên Địa Vô Cực, Vạn Kiếm Quy Nhất và Kiếm Diệt Tam Giới.”
“Cho đến hiện tại, sư phụ mới chỉ tham ngộ được đến chiêu kiếm Thiên Địa Vô Cực, còn Thiên Nhất chưởng môn đạt được đến cảnh giới Vạn Kiếm Quy Nhất. Phong Thần kiếm quyết thần diệu vô biên, biến hoá vô cùng, hoàn toàn không dễ mà học được, mỗi một chiêu đều bao gồm 64 thức, 64 thức biến hoá tương hỗ lẫn nhau, thành muôn hình vạn trạng, ngàn vạn biến hóa từ trong vô hình.” Thiên Phong chân nhân lúc này trên mặt hiện lên một cảm giác tự hào.
“Con lắng nghe cho kỹ, trước hết sư phụ dạy con chiêu đầu tiên Húc Nhật Đông Thăng”. Thiên phong chân nhân trong lúc nói liền thi triển chiêu đầu tiên. Chỉ thấy một quầng sáng bảy màu hiện lên trong không trung. Lúc này trong tay ông ta là Trùng Hư thần kiếm thành danh, cổ tay rung lên, thân kiếm tựa như sóng biển rung lên, hóa thành biển mây tầng tầng lớp lớp, vô số mũi kiếm như những vì sao mờ đang vùng vẫy trong biển mây đó. Xoay tròn, đan chéo. Đột nhiên, bảy vòng tròn màu đỏ vàng tròn tròn từ trong biển mây bay lên, giống như bảy vầng mặt trời ngời sáng từ phía đông của biển mây bay lên, xuất ra những tia sáng chói mắt.
Nhìn thấy từ mũi kiếm phát ra cảnh tượng thần kỳ, nụ cười ngây ngốc trên mặt Lục Mộng Thần ngưng lại, miệng mồm há hốc ra không nói được lời nào.
Thiên Phong chân nhân nhìn thấy dáng vẻ của Lục Mộng Thần, trong lòng biết rằng đồ đệ mình vừa rồi chỉ nhìn vào cảnh tượng, không thể nhớ được chút gì. Ông bèn vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Mộng Thần, lại đây, ngồi xuống, sư phụ sẽ sử dụng thuật kích động nguyên thần, mang toàn bộ tuyệt học của Phong Thần Tông chúng ta truyền vào trong nguyên thần của con. Như thế, sau này con có thể tự do học tập phương pháp tu hành của bổn môn. Giống thuật ngự kiếm phi hành, con có thể lập tức lấy ra từ trong đầu phương pháp tu luyện.”
Lục Mộng Thần có vẻ như hơi hiểu điểm quan trọng, gật đầu mấy cái, rồi ngồi xuống, tay bắt ấn quyết, nhắm mắt lại.
“Bảo nguyên quy nhất, toàn lực vận chuyển tầng thứ nhất Tinh Tiên thần công!” Thiên Phong chân nhân trầm giọng nói, sau đó chỉ thấy ông nhíu mày, toàn lực vận khởi Tinh Tiên thần công, cưỡng bách nguyên thần bay tới Lục Mộng Thần. Chỉ thấy Thiên Phong chân nhân hai mắt phát ra ánh sáng màu lục, từ từ hợp thành một chùm sáng màu lục, bên trong đó hàm chứa vô số chú văn đang bay lờ lững. Chùm sáng màu lục từ từ bay tới trên đầu Lục Mộng Thần, nhập thẳng vào huyệt Bách Hội.
Lục Mộng Thần ngay lập tức cảm thấy một cảm giác hỗn độn cực mạnh truyền nhập sâu vào não, giống như có vô số con cá đang bơi lượn trong đầu.
Sau nửa thời thần, Thiên Phong chân nhân từ từ thu hồi công lực, từ trong thuật kích động nguyên thần khôi phục lại. Chỉ thấy trên trán ông ta mồ hôi đọng từng giọt lớn trên trán. Chứng tỏ việc thi triển vừa rồi, nhất định đã tiêu hao không ít công lực.
Thiên phong chân nhân hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Mộng Thần, khá tốt rồi, có thể mở mắt ra được rồi”
Lục Mộng Thần cảm giác trong đầu mơ hồ, cố gắng mở mắt ra. Nhìn thấy sư phụ đang kiệt sức, trong lòng hắn lập tức nảy ra từng đợt từng đợt ấm áp, nghẹn giọng, hai hàng nước mắt tuôn rơi, gắng nói: “Sư... phụ?”
Thiên Phong chân nhân xua xua tay, vẫn còn phong độ sung mãn, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một khoản thời gian là được. Mộng Thần à, mười năm nữa Phong Thần Tông sẽ tổ chức cuộc tranh tài lớn giữa các tài năng trẻ trăm năm một lần, hy vọng con nỗ lực tu hành, tranh thủ để vi sư xem phong thái của con trong cuộc tranh tài. Đừng làm sư phụ thất vọng nhé”. Mấy câu cuối cùng, Thiên Phong chân nhân càng thể hiện sự quan tâm tha thiết chân thật, tình thâm ý nặng.
Lục Mộng Thần lúc này trong lòng cực kỳ cảm động. Trong mắt hắn xuất hiện một thứ ánh sáng kỳ dị, kiên định nói: “Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ tu hành nghiêm túc. Không để cho người phải thất vọng”.
Sau khi Thiên Phong chân nhân đi khỏi, Lục Mộng Thần tiếp tục xếp bằng luyện công. Từng cơn gió mát thổi tới, lá trúc kêu xào xạc, giống như là một bản nhạc do các lá cây chạm vào nhau tạo ra, thanh âm mĩ diệu mê người. Lục Mộng Thần chăm chú lắng nghe, dần cảm thấy trong người sảng khoái. Hắn vận khởi khẩu quyết cảnh giới thứ 2, chầm chậm tu hành.
Tinh Tiên thần công tầng thứ 2, ngưng thần, tụ khí. Mộng Thần từ từ tiến nhập trạng thái vong ngã, rồi khí nơi đan điền càng lúc càng nóng lên. Mộng Thần bắt đầu thấy các loại cảm giác. Lúc ban đầu có cảm giác thấy ánh sáng, từ từ quầng sáng từ nhỏ chầm chậm khuyến đại lên, càng lúc càng lớn.Cuối cùng biến thành một tia sét có màu, có tiếng, tung hoành ngang dọc, dệt nên một lưới sét kín mít. Lập tức cảm thấy sấm vang chớp giật. Từng điểm, từng điểm đánh vào tâm thần đã tê tê của Lục Mộng Thần.
Lục Mộng Thần không hề động đậy. Lúc này gương mặt nghiêm trang lại lộ ra cái chiêu bài của hắn: nụ cười ngây ngô, dường như đang cười trào lộng những ảo cảnh đó. Với loại phương pháp đứng bên cạnh không nhìn không lí tới ảo cảnh, thực ngầm hợp với tự nhiên vô vi , trạng thái tu chân tối cao.
Từ từ ảo cảnh biến mất, khiến Mộng Thần bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Chân khí trong người như con du long không ngừng bay tới bay lui, dường như muốn đột phát các giới hạn. Đột nhiên từ trên đầu của Lục Mộng Thần toát ra một cổ khí màu xanh nhạt, vây từng vòng, từng vòng quanh Mộng Thần, bao kín từ đầu đến cuối. Sau khi qua một lần biến hóa, lại quay về trên đỉnh đầu của Mộng Thần, ngấm vào. Mộng Thần cảm thấy giống như bị chấn động một lúc. Rồi sau đó cổ khí màu xanh nhạt lao về các nơi kinh mạch như nước sông đổ ra biển chảy vào các kinh mạch toàn thân, rõ ràng lại có chút tê tê.
Đợi đến lúc Mộng Thần mở mắt ra lần nữa, đã là sáng sớm của mấy ngày sau. Một tia mặt trời sáng lạn chiếu vào mắt hắn, khiến hắn cảm thấy có phần tươi tắn. Hắn cảm thấy cả người nhẹ nhàng, phảng phất như một người đã thoát thai hoán cốt.
Không thể ngờ Lục Mộng Thần vậy mà có thể đạt được Tinh Tiên thần công tầng thứ 2, Càn Nguyên Sơ Sinh, như một phép lạ. Từ ngày Phong thần tông ra đời đến nay cũng gần vạn năm nay, nhưng không có một ai trong thời gian ngắn ngủi lại có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy.
Hắn hiểu rõ, khẩu quyết của ba tầng đầu Tinh Tiên thần công đều tu tập mười phần khó khăn. Người thường cũng phải tu tập ít nhất hai trăm năm mới có được đột phá. Ba tầng sau đó lại tu thành cực dễ, nhưng cần phải ngưng thần khống chế tiến độ. Nếu không sẽ có hiểm họa nổ tung cơ thể. Loại tu pháp này, ngược lại giống như một con trâu rừng ban đầu đang ngủ. Nó dù thế nào cũng không động đậy, khiến ngươi mệt đến toát mồ hôi.
Đợi đến lúc lôi con trâu rừng tỉnh dậy rồi, nó sẽ bắt đầu phóng chạy điên cuồng. Lúc đó, ngươi lại phải cực lực khống chế tốc độ của nó. Nếu không sẽ bị nó kéo sập. Cái loại pháp môn tu chân này, thực ngầm hợp theo đa͙σ biến hóa của âm dương. Vạn năm nay, hàng trăm vị tiền bối ở Phong Thần Tông đã bay lên trời hẳn là cũng hiểu sâu sắc đa͙σ lý trong đó.
Lục Mộng Thần trong mấy ngày nay, đã tu thành tầng thứ hai Tinh Tiên thần công, đạt đến Ngưng Thần hậu kỳ. Lập tức sắp bước vào Kim Đan kỳ. Tiến nhập Kim Đan kì, cũng có nghĩ là thọ mệnh dài hơn, sống một ngàn năm cũng không thành vấn đề. Chuyện này đối với người thường mà nói, đã là trường sinh bất lão, là thần tiên nơi lục địa rồi.
Lục Mộng Thần trên mặt nở nụ cười ngây ngốc, ngẩn ngơ nhìn về đám mây trắng ở xa xa, yên lặng thể nghiệm cảm giác thiên địa hợp nhất. Đột nhiên, hình ảnh đại sư huynh Lí Ngọc Nhân ngự kiếm phi hành chớp lên ra trong đầu. Giá như mình có một thanh bảo kiếm thì có phải là tốt không?
Lục Mộng Thần trong lòng thở dài. Hắn ngây người nhìn đăm đăm vào những đám mây mù ở phía đằng xa, trong đầu tưởng tượng ra nơi đó có một thanh bảo kiếm, một thanh bảo kiếm mình thích.
Thời gian từ từ trôi đi, Lục Mộng Thần tâm trí vẫn còn đang bay lượn trên mây. Hắn đã hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh mình, trong đầu hắn dường như trong trời đất chỉ có thanh bảo kiếm vốn không tồn tại ấy.
Dị biến đột nhiên phát sinh, Lục Mộng Thần hoàn toàn không hay biết.
Chỉ thấy một thân hình trong suốt màu xanh nhạt từ từ thoát ra trên người hắn. Bay đến nơi mây mù dày đặc. Thân hình trong suốt màu lam cùng một dạng với Lục Mộng Thần. Dường như là một dạng phân thân của hắn. Đang ngồi trên vân vụ, song thủ đan chéo vào nhau, trong miệng không ngừng nuốt linh khí của mây mù.
Chẳng biết nuốt bao lâu, thân hình trong suốt màu lam đột nhiên từ giữa mi mắt phát ra một đa͙σ bạch quang. Ban đầu cỡ cái kim thêu, không tới một khắc công phu đã to lên thành cỡ một thanh cự kiếm. Rồi song thủ của phân thân đó giơ lên, mười ngón tay phát ra mười đa͙σ lam quang, gom lại vào một chỗ, hình thành nên một trái châu màu lam, vừa khéo đính vào nơi tay cầm của bạch quang. Chớp mắt, bạch quang ngưng lại. Vô số mây mù từ trên bề mặt tỏa ra. Chỉ thấy một bảo kiếm to bản như bạch kim, đang treo lơ lửng trong không trung, phát ra mây mù.
Trên bầu trời xuất hiện một thanh kiếm thật! Một thanh cự kiếm màu bạc!