Tài liệu mà Tần tiên sinh lấy ra không phải thứ gì khác mà chính là chứng cứ về những chuyện sai trái do Tống Ngạn Thành đã làm mấy năm nay.
Tần tiên sinh có thể điều tra ra những thứ này, vẫn là phải cảm ơn những thông tin mà Tô Mân đã cung cấp cho ông ta.
Cái người mà Tô Mân nói đến lúc trước bàn chuyện cơ mật với Tống Ngạn Thành tên là Chu Đạt Hổ, hắn là một trong những kẻ rất có máu mặt trong thế giới ngầm ở thành phố B, hắn cũng đã gây ra không ít những hành vi phạm pháp.
Còn Tống Ngạn Thành từ mười mấy năm trước đã bắt đầu liên lạc với đối phương: Tống Ngạn Thành cho Chu Đạt Hổ tiền, tạo điều kiện cho hắn, Chu Đạt Hổ thì lại liên lạc với người trong xã hội đen giúp Tống Ngạn Thành làm ra một vài chuyện đen tối.
Trong số đó còn bao gồm cả mấy lần Tần Thiệu bị tập kích.
Còn lần gần đây nhất, Tống Ngạn Thành còn muốn hợp tác với đối phương để lên kế hoạch để bắt cóc hai đứa bé Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.
Nếu không phải Tống Ngạn Thành nhắm vào hai đứa trẻ thì Tần tiên sinh cũng sẽ không phẫn nộ đến mức dốc hết sức để chèn ép Tống Thị.
Giấy trắng mực đen đã quá rõ ràng, đến mức đang cầm chặt tập tài liệu ở trong tay, Trân Tuyết Diễm trong chốc lát cảm thấy quá mức khó tin nhưng lại cũng không thể không tin.
Sắc mặt của Trần Tuyết Diễm trắng bệch ngồi phịch xuống ghế sofa, đôi mắt mở to nhìn đứa con trai của mình.
"Là thật sao Ngạn Thành? Con thật sự làm ra tất cả những chuyện này sao?" Trần Tuyết Diễm chất vấn.
Không những nhiều lần cho người ám sát Tần Thiệu, thậm chí còn không buông tha cho hai đứa trẻ.
Là một người mẹ, bà chưa bao giờ tin rằng con trai mình là một người xấu xa, do đó đối với cuộc tranh đấu giữa Tống Ngạn Thành và Tần Thiệu, bà chỉ cho là hai người này tính cách không hợp nhau từ đó xảy ra xích mích bình thường mà thôi.
Trần Tuyết Diễm không có cách nào có thể tin nổi, đứa con trai do chính tay mà bà nuôi lớn vậy mà lại có thể làm ra những chuyện độc ác thế này, Tống Ngạn Thành như vậy khiến cho Trần Tuyết Diễm rét run cả người.
Đối diện với lời chất vấn của người mẹ, Tống Ngạn Thành trầm mặc không nói.
Ông ta không ngờ, bản lĩnh của Tần Thiệu lại lớn tới vậy, ngay đến cả những thứ này cũng điều tra ra được, vậy thì những điều khác thì sao...
Trần Tuyết Diễm tuyệt vọng: "Ngạn Thành, sao con lại có thể thành ra như vậy..."
Người không kém phần kinh ngạc còn có Tần Tấn Quốc.
Trước đó, Tần Thiệu nói với ông ta "Tống Ngạn Thành muốn lấy mạng của hắn", Tân Tấn Quốc ít nhiều cũng đã tin là thật, cũng cho cấp dưới của mình đi điều tra một ít manh mối, chỉ là ông ta không ngờ, Tống Ngạn Thành không những ra tay tàn ác với Tần Thiệu mà còn không chỉ một lần.
Từ mười mấy năm trước cho đến giờ, tổng cộng đến hơn hai mươi lần! Nếu như Tần Thiệu không cẩn trọng hoặc không đủ may mắn thoát chết trong gang tấc thì có lẽ hắn đã mất mạng từ lâu rồi.
Mấy lần Tần Thiệu bị thương ông ta đều biết, vốn tưởng rằng con trai mình dùng thủ đoạn tàn ác ở trong giới thương trường, gây thù chuốc oán quá nhiều, mới tạo ra tai vạ, nhưng lại không ngờ rằng, đa phần đều là do Tống Ngạn Thành làm ra.
Bản thân thật lòng đối đãi, chân thành dạy dỗ đứa con riêng, nhưng nó thì lại luôn luôn muốn đoạt lấy mạng con trai ruột của ông!
Trong lòng Tần Tấn Quốc chua xót, kèm theo đó là sự phẫn nộ.
"Còn chưa hết đâu, tiếp tục xem đi." Tần Thiệu bình tĩnh nhắc nhở.
Xấp tài liệu trước mặt đó chẳng qua chỉ là chuyện bẩn thỉu mà Tống Ngạn Thành làm ra trong vòng mấy năm nay và chuyện mưu sát chưa thành. Lật thêm ra phía đằng sau thì lại chính là vài vụ án giết người thực sự.
Hai cổ đông cũ của tập đoàn quốc tế Tế Hoa, một vị cấp cao và một vị đối tác quan trọng của Tần Thiệu... cứ hễ là mấy người cản trở Tống Ngạn Thành thì hắn đều sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn, vạch ra kế hoạch để tạo ra những cái chết ngoài ý muốn cho những kẻ đó.
"Tống Ngạn Thành! Trái tim của con là màu đen sao? Ba và mẹ con sau khi kết hôn, có chuyện gì mà ba không bảo anh cả nhường cho con? Nếu như con muốn Tế Hoa ba cũng có thể nhường cho con, vì sao con lại phải làm ra những chuyện này?"
"Đây là mấy mạng người đó!" Tần Tấn Quốc gầm lên giận dữ với Tống Ngạn Thành. Dù cho những chuyện này Tống Ngạn Thành làm rất kín đáo, hắn cũng không trực tiếp ra tay với mấy kẻ đó, thế nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng: Những người này đều do Tống Ngạn Thành hại, trong số đó còn có mấy người là bạn tốt đã cùng nhau dốc sức làm việc với Tần Tấn Quốc từ lúc công ty mới xây dựng.
Đến nước này rồi, Tống Ngạn Thành cũng chẳng cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt ông bà già nửa, Tống Ngạn Thành bật cười, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Tần Tấn Quốc: "Nhường tôi sao? Vậy ông phải hỏi lại rốt cuộc là hắn đã nhường cho tôi cái gì?"
"Còn cả ông nữa, lão già kia, mồm thì nói đối xử tốt với tôi, coi trọng tôi, những chẳng qua chỉ đều là làm ra vẻ mà thôi, những thứ thật sự quan trọng lúc nào ông chả nghỉ đến con ruột của mình đầu tiên? Nếu như ông thật sự tốt với tôi tôi, vậy thì lúc đó sao ông không trực tiếp giao cả công ty cho tôi."
Tần Tấn Quốc: "Ba còn tưởng rằng con không muốn thừa kế công ty này." Từ lúc Tống Ngạn Thành được mười bảy tuổi, hắn bắt đầu đến tuổi nổi loạn, lúc nào cũng bày ra một bộ dạng bất cần đời, không nghiêm túc trong công việc, hơn nửa toàn bộ tâm chí đều dành hết cho việc đóng phim, do đó ông chẳng thể nào giao công ty cho đối phương được.
"Hừ, ông cho rằng vì sao tôi lại thành ra như vậy? Trong mắt ông, còn cả trong mắt tất cả những người khác nữa, tôi chẳng qua chỉ là một tên bỏ đi, chỗ nào cũng không bằng Tần Thiệu!"
Nghe thấy lời này của Tống Ngạn Thành, Tô Bối đang tránh sau lưng của Tần Thiệu liền bày ra một ánh mắt khinh thường.
Trong tiểu thuyết nói nam chính là người nằm gai nếm mật/tìm đường khác để phấn đấu", ban đầu ngủ đông, ngày sau mới đột phá, từng bước bước lên tới đỉnh cao giống như đối thủ, thậm chí còn đánh bại cả đối thủ, cả quá trình này chính xác là khiến cho người đọc cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, cái gọi là giấu tài đó của Tống Ngạn Thành, chẳng qua là vì che giấu đi bản chất ích kỉ của hắn mà thôi.
Một thiếu niên ưu tú, trong quá trình trưởng thành lại gặp phải người anh trai không cùng huyết thống, hơn nửa còn ưu tú hơn mình về mọi mặt, từ đó mà Tống Ngạn Thành dần dần sinh ra lòng đố kị với Tần Thiệu. Từ đó mới làm ra tất cả những chuyện sau này, bao gồm cả giả vờ làm đứa con nổi loạn không muốn thừa kế công ty của gia đình, gia nhập vào giới giải trí, chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm ra được một nơi không có Tần Thiệu để thể hiện được sự ưu tú của bản thân.
Kìm nén lại những xúc động do tất cả bí mật mà bản thân che giấu bao lâu nay vừa mới bị lật tẩy, Tống Ngạn Thành lại nhìn về phía Tần Thiệu mà nói: "Tập tài liệu này quả thực là rất đặc sắc, chỉ đáng tiếc là mày không hề có chứng cứ nào cả, có đúng không?”
Tần tiên sinh không bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc phần thắng, nếu như không có chứng cứ xác thực thì ông căn bản sẽ không lôi đống tài liệu này ra trước mặt Tống Ngạn Thành.
Nhìn vẻ trấn định của Tần Thiệu, Tống Ngạn Thành bắt đầu có chút lo lắng.
"Tần Thiệu, tất cả những chuyện này đều là do mày bịa đặt ra!"
"Bịa đặt sao?" Tần Thiệu cười nhạt,"Những lời này mày nên nói với cảnh sát cùng viện kiểm soát đi."
Tần Thiệu: "Tích cực báo cáo những hành vi phạm pháp, làm trái pháp luật mà bổn phận của công dân, đây là điều mà tao nên làm, nói không chừng bên cảnh sát còn trao tặng cho tao lá cờ biểu dương "Công dân tận tụy" nửa đó."
Tô Bối vô cùng cố gắng mới nhịn không bật cười thành tiếng: Cô bé thật sự không ngờ, Tần tiên sinh lúc cà khịa người khác mà vẻ mặt vẫn nghiêm túc như vậy, thật sự là làm cho người khác rất muốn cười.
Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh một cái.
Tô Tiểu Bảo: "Gì vậy?"
Tô Bối: "Học tập đi."
Lúc này, Lâm Du đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tô Bối vốn dĩ tưởng rằng Tống Ngạn Thành lại muốn làm ra chuyện xấu gì nửa, ngẩng đầu lên liền phát hiện ra Trần Tuyết Diễm không biết đã ngất đi từ lúc nào rồi.
"Mẹ? Mẹ làm sao thế?"
"Làm thế nào bây giờ? Bà ấy ngất xỉu rồi!"
"Tuyết Diễm, Tuyết Diễm! Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi xe cấp cứu đi!"
Trong nhà trở nên hỗn loạn, Tần Tấn Quốc liền đưa vợ tới bệnh viện. Trong bệnh viện tư nhân hợp tác với tập đoàn Tế Hoa Quốc Tế.
Lúc này, Tần Tấn Quốc đang cùng với người vợ tiến hành kiểm tra ở trong phòng bệnh.
Tần Thiệu ngồi trên ghế tựa ở phòng bên ngoài, hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ngồi yên lặng ở bên cạnh Tần tiên sinh.
Còn về Tống Ngạn Thành, vừa rồi hắn đã nhân cơ hội mọi người không để ý dắt Lâm Du đi rồi, không biết là chuẩn bị bỏ trốn hay là muốn nghĩ cách tiêu hủy chứng cứ.
Nhưng vào lúc đối phương rời đi, Tần tiên sinh lại buông cho ông ta một câu: "Mày tưởng là tao sẽ để cho mày có cơ hội trở mình sao?"
Tống Ngạn Thành không chạy nổi, đợi ông ta về tới nhà sẽ phát hiện ra, toàn bộ các ngân hàng đều đã đem tên ông bỏ vào danh sách đen rồi, tất cả tài sản đều bị đóng băng, thậm chí phía cảnh sát rất có thể đã tới tận nhà để chờ rồi.
Một lúc sau, Tần Tấn Quốc từ trong phòng bệnh đi ra.
Lúc này trông ông ta giống như già đi cả chục tuổi.
Tần Thiệu đứng dậy, Tần Tấn Quốc nhìn con trai mình một cái, ngồi xuống, rồi lại nói với Tần Thiệu: "Con cũng ngồi xuống đi"
"Dì Trần thế nào rồi?" Tần Thiệu hỏi.
"Đã qua cơn nguy kịch rồi, lát nữa mới có thể tỉnh lại."
Trần Tuyết Diễm đến tuổi này rồi, cộng thêm gần đây do hai người Tống Ngạn Thành và Lâm Du mấy lần tới Kim Hi Uyển cũng khiến cho tinh thần của bà ta không tốt cho lắm. Chịu thêm cả cú sốc của chuyện ngày hôm nay, Trân Tuyết Diễm ngay tức khắc không tiếp nhận nổi sự đả kích này nên mới ngất đi.
Tần Tấn Quốc thở dài, nói với Tần Thiệu: "Mấy năm nay, là ba có lỗi với con."
Sau khi biết được chân tướng sự việc, lại đối diện với con trai của mình, trong lòng Tần Tấn Quốc có một chút hổ thẹn và áy náy không nói nên lời.
Là do ông ta, vì cái gọi là khiến cho gia đình hòa thuận lại yêu cầu con mình nhẫn nhịn nhún nhường con riêng của vợ, Tần Tấn Quốc căn bản là không dám tưởng tượng ra mấy năm nay Tần Thiệu đã phải trải qua những gì, phải gánh vác những gì.
"Ba đã làm sai thật rồi..."
Có lẽ ngay từ đầu ông cùng với vợ mình đã không nên đón hai đứa đến cùng nhau, còn muốn ép bọn chúng sống hòa thuận với nhau. Thà cho một trong hai đứa ra nước ngoài cũng còn tốt hơn bây giờ.
Chỉ là nếu phải để một đứa ra nước ngoài, chỉ e là lúc đó Tần Tấn Quốc lại vẫn lựa chọn để cho con ruột của mình đi.
Tần Tấn Quốc không biết nên đối diện với con trai mình thế nào, áy náy, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào.
Tần Thiệu lên tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc lúc này: "Chuyện đã qua thì để nó qua đi, chuyện cũ nhắc lại cũng vô nghĩa, chỉ là lần này, con hy vọng ba và dì Trần đừng có cố gắng can thiệp nữa."
Dĩ nhiên, dù cho hai người can thiệp cũng không can thiệp nổi, suy cho cùng thì tội lỗi của Tống Ngạn Thành gây ra đã là phạm pháp.
Nghe thấy vậy, Tân Tấn Quốc gật gật đầu: "Con yên tâm đi, lần này ba sẽ không can dự vào nữa." Trong lòng ông ta sao lại không oán hận Tống Ngạn Thành chứ.
Tần Tấn Quốc: "Tống Ngạn Thành sẽ bị phán thế nào?"
Tần Thiệu: "Nên phán thế nào thì phán như thế."
Lúc này, bác sĩ đi ra nói với mấy người Tần Tấn Quốc rằng Trần Tuyết Diễm đã tỉnh rồi.
"Dì Trần đã tỉnh rồi, có đi vào thăm một lát không?" Tân Tấn Quốc do dự một chút, hỏi Tần Thiệu.
"Thôi." Chỉ càng thêm phiên phức mà thôi.
"Tiểu Bối, Tiểu Bảo, chúng ta về nhà thôi."
Tần Thiệu quay đầu qua nhìn, mới phát hiện ra hai đứa trẻ có lẽ đã mệt rồi: Lúc này, Tô Bối đang tựa lên người Tô Tiểu Bảo ngủ rất ngon, Tô Tiểu Bảo cũng gật gà gật gù sắp gục xuống ngủ.
"Ưm, gì vậy?" Tô Bối mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng, hình như cô bé nghe thấy Tần tiên sinh gọi cô.
"Bà cụ non tỉnh dậy nào, đi thôi, đến lúc về nhà rồi." Tân Thiệu cởi chiếc áo khoác ra cuốn lên người của Tô Bối.
"Ô, dạ." Tô Bối mặt còn lơ mơ buồn ngủ, gật gật đầu. Đi ra ngoài với Tần Tiên sinh được hai bước, Tô Bối mới phản ứng lại, quay đầu nhìn Tần Tấn Quốc nói: "Tạm biệt ông nội."
"Tạm biệt Tiểu Bối, Tiểu Bảo."
Quan sát ba người rời đi, Tân Tấn Quốc lại một lân nữa rơi vào trâm tư: Người làm cha như ông ta quá thất bại rồi, thậm chí còn không bằng Tần Thiệu.
Trên đường quay về nhà, Tô Bối ngồi trên xe, chẳng hề buồn ngủ chút nào nữa, cả người tỉnh bơ.
"Trên đường đi đừng có nghịch điện thoại." Thấy Tô Bối cúi đầu cầm điện thoại, Tần tiên sinh nhắc nhở.
"Con không nghịch, con chỉ xem một vài tài liệu."
Tô Bối tìm thấy "Little girl with the black and white dream", đây là tên phim cùng với một vài thông tin vê đoàn làm phim mà Tống Tâm Di vừa tham gia. (Nguyên văn phim tên hán việt là Hắc Bạch chi mộng nữ hài... mình thấy tiếng việt là cô bé với giấc mơ đen trắng không hay nên đổi sang tiếng anh luôn!!!)
Lý do mà Tô Bối để ý đến tin tức ở trang này chính là vì tấm ảnh nằm ở ngay trang đầu: Ngay ở chính giữa của bức ảnh này, người đàn ông đang đứng bên cạnh của Tống Tâm Di kia chính là đạo diễn của bộ phim này. Tô Bối đã nhận ra lão, còn ai khác ngoài tên đạo diễn bỉ ổi đáng khinh mà chị em Tô Bối gặp trên tàu lúc đang đi tới thành phố B2 Lúc ông ta rời đi còn bày ra vẻ mặt tởm lợm đưa cho Tô Bối một tờ danh thiếp nửa.
Không ngờ đối phương lại là đạo diễn thật, hơn nữa gần đây còn phát triển khá tốt nữa, trong thời gian mấy tháng, đã từ một tên bỉ ổi ở trên tàu hỏa, chuyển mình trở thành đạo diễn nổi tiếng rồi.
Lúc đó Tô Bối căn bản là không nhìn kỹ tấm danh thiếp của đối phương thì đã liền vứt đi rồi, cô bé nhớ lúc Tống Tâm Di ở chỗ của Kim Hi Uyển đã từng nói, muốn đóng phim của đạo diễn Âu Nhất Bân gì đó.
"Không tìm thấy cái tên này nhỉ." Tô Bối khẽ lâm bầm, tiếp tục xem.
Nhìn thấy phần giới thiệu sơ lược dàn diễn viên và đạo diễn, Tô Bối giật thót một cái, sợ tới mức tay run rẩy suýt chút nữa đã ném cả chiếc điện thoại ra ngoài.