Tối hôm đó Tần tiên sinh đang ở trong phòng mình đứng trước gương đeo thử cà vạt, khóe miệng lúc này cong lên nở một nụ cười hiếm thấy.
Đúng lúc đó bác Phúc bưng trà đi vào, vừa lúc bắt gặp được cảnh này, ông tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.
"Đây là cà vạt mà tiên sinh mới mua sao? Trước đây tôi chưa thấy ngài đeo bao giờ." Phúc bá hỏi.
"Là quà tiểu Bối tặng." Tần tiên sinh nói một cách điềm tĩnh, trong giọng nói còn có vài phần khoe khoang.
Nghe vậy thì bác Phúc có chút bất ngờ, ngay sau đó thì cũng mỉm cười, trong lòng thầm nói: Thảo nào.
"Cà vạt mới này có trông rất đẹp mắt, rất hợp với ngài." Bác Phúc bình luận.
Cà vạt của Tần tiên sinh đeo hằng ngày đa số màu đều khá trầm, mỗi cái cà vạt đều được đặt may theo một thể thống nhất về màu sắc và hoa văn, đại đa số đều là màu tối. Như vậy có thể nói chiếc cà vạt hôm nay Tô Bối tặng so với những chiếc cà vạt khác của Tần tiên sinh thì... Nói sao nhỉ, chính là trẻ trung và năng động hơn nhiều.
Tần Thiệu: "Cũng không tệ lắm."
"Ngày mai gọi người đến sửa sang lại một chút." Nói rồi, Tần tiên sinh để chiếc cà vạt vào cùng một chỗ với bộ đồ vest mà ông định mặc ngày mai.
Bác Phúc: "Ngày mai tiên sinh định đeo chiếc cà vạt này sao?"
Tần Thiệu: "Phải, ngày mai có một dự án bắt đầu khởi công, vừa hay có thể đeo cái này."
Bác Phúc mỉm cười, ông đã hiểu được ý của Tần tiên sinh: "Vâng, tôi sẽ gọi người đến sửa lại."
Do dự một lúc, bác Phúc mới dò hỏi Tần tiên sinh thêm một chuyện nữa: "Còn mấy ngày nữa là đến tết Trung Thu rồi, ngài vẫn muốn đến chỗ Tần lão tiên sinh để đón tết sao?
Tần Thiệu: "Cứ như lệ cũ mà làm."
Phúc bá: "Vậy còn tiểu Bảo, tiểu Bối thì sao? Ngài có định đưa bọn nhỏ đi cùng hay không?"
Tần Thiệu: "Hai đứa nó sẽ đi cùng với tôi, còn bên Cảnh Viên ông cứ xem xét tình hình mà quyết định."
Đây là dịp tết Trung Thu đầu tiên của hai đứa nhỏ từ khi chúng tới sống ở ngôi nhà này, thật ra mà nói, trong lòng của bác Phúc vẫn muốn để bọn trẻ có thể đón tết Trung Thu tại Cảnh Viên.
Dù sao thì, ông đoán rằng hai đứa nhỏ đi qua bên kia đón tết Trung Thu sẽ chẳng thấy thoải mái.
Tần Thiệu nhìn biểu tình của bác Phúc, ông ta biết ông đang lo lắng điều gì.
Mi mắt khẽ rủ xuống, ông nhẹ thở ra rồi nói: "Dù sao cũng phải để hai đứa nhỏ biết được mặt ông nội của mình."
Hơn nữa, vẫn còn có ông ở đó, chẳng lẽ lại để hai đứa nhỏ chịu thiệt hay sao?
Bác Phúc nghĩ một hồi, thấy cũng đúng.
Bác Phúc: "Tiên sinh đã nói chuyện này với hai đứa nhỏ chưa?"
Tần Thiệu: "..." Hình như ông quên mất rồi.
Khựng lại một chút Tần Thiệu lại hỏi: "Bọn nhỏ đã ngủ chưa?"
Phúc bá: "Có lẽ đã ngủ hết rồi."
Tần Thiệu nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thật ra Tô Bối vẫn chưa ngủ, sau khi thi đấu xong trận hôm nay thì hiện tại Tô Bối đang bàn về dự án NST với Lận Thiếu Trì.
"Lận Thiếu Trì": Tiến độ của dự án công ty con NST đang tiến triển rất tốt, nhanh nhất thì đến giữa tháng sau đã có thể đi vào hoạt động rồi.
"q”: Thật sao, vậy thì tốt quá.
"Lận Thiếu Trì": Công lao lần này nhất định phải tính cho cô rồi.
Vậy anh tăng lương cho tôi đi, Tô Bối thầm nghĩ.
Một giây sau Lận Thiếu Trì lại gửi thêm một tin nhắn nữa đến cho Tô Bối: Tiệc mừng thành lập công ty con tôi dự định sẽ làm lớn, nếu như có thể tôi hi vọng cô cũng sẽ đến tham dự.
Xem xong tin nhắn này, Tô Bối hơi khựng lại. "q": Tôi chỉ là hỗ trợ kỹ thuật thôi, còn về việc xây dựng và vận hành công ty tôi không hề tham gia, cũng không biết gì về nó cho nên bữa tiệc này tôi không đi thì tốt hơn.
Lận Thiếu Trì vốn không phải người thích nói dai, thế nhưng đối với chuyện này anh lại tỏ ra rất chấp nhất, như thể muốn mời bằng được "q" vậy.
"Lận Thiếu Trì": Nếu như tôi mời cô tham gia với tư cách một người bạn thì sao?
Xuất phát từ sự tôn trọng đối phương nên Lận Thiếu Trì cũng không cho người điều tra về thân phận thật sự của "qƑ, nhưng dù không nghỉ ngờ gì đối phương thì anh vẫn rất muốn được gặp mặt người này một lần.
Lận Thiếu Trì nói như vậy khiến cho Tô Bối rất khó xử: Lời nói của người ta chân thành tha thiết như thế, Tô Bối đọc được xong thì không nỡ từ chối, nhưng nếu như cô đi thật, vậy liệu thân phận cô che giấu bấy lâu nay không phải sẽ bị phơi bày Sao.
Sau đó Lận Thiếu Trì còn gửi cho cô một cái sticker Minions đang ngước lên nhìn, bên cạnh còn có dòng chữ "hóng, hóng, hóng”, một việc làm mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Sau khi nói chuyện xong với Lận Thiếu Trì, Tô Bối bèn nhắn tin cho anh Từ.
"q”: anh Từ, anh đã ngủ chưa?
"4v": Đáng lẽ là ngủ rồi, nhưng vì q bảo bối nhắn tin cho anh, nên anh lập tức từ trên giường bật dậy.
"v": Thế nào, em có cảm động không?
"q:...
"v": Sao vậy, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà tìm anh có việc gì hả? Hay đơn giản là đang nhớ anh có phải không?
"q”: Xin anh ngừng ảo tưởng!!!
"q": Anh có chuyện quan trọng muốn nói đây.
Sau đó anh Từ không còn nhây nữa, Tô Bối nói chuyện mình được Lận Thiếu Trì mời đến tham gia tiệc mừng thành lập công ty con.
"4v": Vậy thì đi đi, dù sao thì em cũng không phải ông chủ, không phải lên bục phát biểu gì đâu, đi mấy kiểu tiệc mừng đó cũng giống như đi chơi thôi, Lận thị là doanh nghiệp chính quy mà, người ta sẽ không đem em đi bán đâu.
"q": Mấy chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nếu như em đi thì sẽ bị lộ mất.
Hạng mục NST này Tần thị còn đang nắm trong tay 51% cổ phần, cho nên đến ngày hôm đó nói không chừng Tần tiên sinh cũng sẽ tham dự.
"4v": Lộ hay không thì cũng là chuyện sớm muộn thôi không phải sao?
"4v": Đừng có nói em quên rồi nhé, đến trận chung kết dù thế nào cũng sẽ lộ thôi, trừ phi em đeo mặt nạ đến tham gia.
Vì để bảo đảm tính công bằng của cuộc thi, vòng chung kết của "Đại Chiến Hồng Khách" không còn tiến hành trên mạng nữa, mà được tiến hành công khai, trận cuối cùng dù có thế nào cũng sẽ được phát trực tiếp trên toàn hệ thống.
"q": Có cách nào để không bị lộ không?
"4v": Không có, trừ phi thông báo rút lui.
Đúng là có rất nhiều trường hợp thế này: Có nhiều thí sinh họ không nhắm đến số tiền thưởng mấy trăm ngàn tệ kia, mà họ đã được các công ty để mắt đến và tiến hành ký hợp đồng, vì lý do không muốn xuất đầu lộ diện nên đã trực tiếp thông báo rút lui.
"q": Không được, em không muốn rút lui.
"4v": Haha, nếu bảo bối đã không rút lui vậy thì anh cũng không rút lui, anh theo em đánh đến tận chung kết mới thôi.
"4v": À với lại q bảo bối à, em sắp lộ rồi đó.
Vì để được xem thử q bảo bối rốt cuộc là thần đồng nào trong lớp của Từ Dương Dương, do vậy Từ Thế Duy đã đề nghị với ba Từ và mẹ Từ để mình đi họp phụ huynh cho thằng em trai vô dụng.
Ngày hôm sau, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo biết được năm nay bọn họ sẽ đi đến Kim Hi Uyển để đón Trung Thu.
Tô Bối: "Kim Hi Uyển?" Đó không phải là... "Kim Hi Uyển là chỗ ba của ba đang sống, cũng là ông nội của hai đứa, ngoài ra còn bà Trần Tuyết Diễm là vợ sau của ông ấy, các con có thể gọi bà ấy là bà nội."
Tần tiên sinh nói vắn tắt qua tình hình ở Kim Hi Uyển cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Bối liền trở nên xấu đi.
Trong tiểu thuyết có nói, Tần tiên sinh trở về Kim Hi Uyển đón Trung Thu với ông Tần và bà Trần.
Nếu nói như vậy thì chẳng phải là từ đó trở đi bọn họ sẽ gặp được cả nhà nam chính Tống Ngạn Thành kia hay sao?
Quan hệ của nam chính với Tần tiên sinh từ đó cũng trở nên rất tệ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do quan hệ trong gia đình.
Lúc đầu cha của Tần Thiệu là Tần Tấn Quốc cũng chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ, sau đó Dương Quế Chi đã ly hôn với Tần Tấn Quốc để đi theo người đạo diễn ngoại quốc kia, cũng đồng thời đẩy quyền nuôi dưỡng Tần Thiệu cho Tần Tấn Quốc.
Vài năm sau Tần Tấn Quốc tái hôn.
Người mà Tần Tấn Quốc tái hôn không ai khác chính là mẹ ruột của Tống Ngạn Thành.
Hai người cùng với hai đứa con riêng của họ tạo thành một gia đình mới.
Công ty "thương mại Tần thị" lúc đầu của Tần Tấn Quốc quy mô rất nhỏ, nhưng sau khi kết hôn với Trần Tuyết Diễm và thông qua sự vun đắp của hai người thì ngày càng phát triển, cuối cùng phát triển lên top một trăm doanh nghiệp lớn, cũng được đổi tên thành "Tế Hoa Quốc Tế".
Còn về hai đứa trẻ khi được trở thành người một nhà với nhau: Tần Thiệu và Tống Ngạn Thành dường như ngay từ đầu đã không hợp.
Lúc đó Tần Thiệu là một đứa trẻ tài năng sắc bén, còn Tống Ngạn Thành lại trầm ổn lạnh lùng.
Tuổi của hai đứa trẻ cũng chỉ hơn kém nhau có hơn nửa năm, trong trường học cũng đều thuộc dạng nổi bật.
Dần dần, Tần Thiệu đã vượt qua được Tống Ngạn Thành, cho dù là thành tích học tập, hay là thứ hạng trong các cuộc thị, lời ăn tiếng nói, thủ đoạn kinh doanh, thậm chí là đánh nhau bình thường thì Tần Thiệu cũng đều hơn hẳn Tống Ngạn Thành.
Đến đây thì quan hệ của hai đứa trẻ có thể dùng câu nói "Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng" để hình dung, cũng vì kìm nén quá lâu khiến cho lòng căm thù của Tống Ngạn Thành đối với Tần Thiệu cũng trở nên càng lúc càng sâu.
Nhưng sau này Tống Ngạn Thành đã học được cách nhẫn nhịn và nuôi chí lớn báo thù, sự thù hận mà Tống Ngạn Thành dành cho Tần Thiệu cũng không được thể hiện ra ngoài, hắn lúc đó cũng không tranh giành với Tần Thiệu nữa, trái lại Tống Ngạn Thành tỏ vẻ bản thân rất có hứng thú với showbiz và diễn xuất.
Phần sau của tiểu thuyết chủ yếu viết về:
Nam chính tỏ ra không có hứng thú với sản nghiệp của gia đình, mang dáng vẻ của một người không có tham vọng gì.
Lúc Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm muốn cho hai đứa con trai tiến hành luyện tập quản lý sản nghiệp của gia đình, thì nam chính chủ động chọn rút lui, không tới công ty, ngược lại sau đó lại tiến vào giới showbiz.
Nam chính từ một diễn viên vô danh không ai biết dân dần trở thành một Ảnh Đế có tiếng vang, ảnh hưởng trên toàn thế giới, nhà nhà đều biết, người người đều hay, rất nhiều công ty muốn hợp tác với nam chính.
Trong quá trình này nam chính bắt đầu tích lũy tiền tài, còn thiết lập quan hệ rất rộng, đồng thời còn bí mật mua chuộc rất nhiều cổ đông của "Tế Hoa Quốc Tế".
Vài năm sau, khi nam chính đã có đủ quyền lực và tài lực đã tự thành lập một công ty giải trí đầu tiên của mình, tuy nhiên đây chỉ là bước đầu tiên trong quá trình phát triển của nam chính.
Trong tiểu thuyết có nói lúc nam chính tuyên bố rời khỏi vòng giải trí và thành lập công ty mới chính là sau khi kết hôn với nữ chính.
Cho nên có thể nói hắn mới kết hôn không lâu sau đó thì nữ chính Lâm Du từ vợ của Ảnh Đế trở thành Chủ tịch phu nhân của tập đoàn Tống Thị.
Sau khi từ Ảnh Đế trở thành chủ tịch, nam chính bắt đầu không che giấu dã tâm của bản thân nữa, hắn tham gia tranh quyền khống chế "Tế Hoa Quốc Tế" với Tân Thiệu.
Còn Tần thị của bây giờ là do Tần Thiệu tự sáng lập sau khi rời khỏi "Tế Hoa Quốc Tế", lúc rời đi Tân Thiệu cũng đã trao trả quyền kiểm soát công ty cho hai vợ chồng Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm.
Trong cuốn tiểu thuyết kia chỉ viết về nam chính đã nằm gai nếm mật như thế nào để thành lập nên tập đoàn Tống thị lớn mạnh như vậy, còn về việc Tần tiên sinh tại sao lại trở thành "Tần tiên sinh của ngày hôm nay, hay là việc Tần thị vững mạnh như hiện giờ được thành lập như thế nào thì lại không được đề cập đến." Trong đó chỉ nói, Tần tiên sinh lòng dạ hiểm ác, ai ai cũng sợ, là đối thủ lớn nhất của nam chính Tống Ngạn Thành.
Nhưng Tô Bối lại nghĩ: Tân Thiệu một tay thành lập nên Tần Thị có lẽ lại càng không dễ dàng gì.
Nghĩ đến sự việc Tống Ngạn Thành hại Tần tiên sinh trọng thương trong tiểu thuyết và việc "Tần thị" sau này cũng bị Tống Ngạn Thành từng bước một phá hủy đi...
Tô Bối lại trâm mặt xuống, âm thầm siết chặt hai tay: Lúc đầu chỉ muốn trước khi Tần Thị bị phá sản thì hai chị em cô có thể ở đây yên ổn trưởng thành, sau đó sẽ kiếm cho cả nhà bọn họ một đường lui, không phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng bây giờ Tô Bối lại không muốn tâm huyết của Tần tiên sinh bị Tống Ngạn Thành phá hủy.
Tần tiên sinh không biết bây giờ trong lòng Tô Bối đang nghĩ gì.
Nhưng không được nhìn thấy nụ cười ấm áp của con gái, đầu thì cúi gằm không nói chuyện, Tần Thiệu cho rằng Tô Bối không muốn đến Kim Hi Uyển, cho nên lúc này lại hơi mềm lòng.
Thấy vậy Tần Thiệu chỉ khẽ cười rồi nói: "Nếu con không muốn đi thì không đi nữa."
Tần Thiệu ngưng một chút rồi lại nói tiếp: "Ba sẽ nói Phúc bá sắp xếp cho hai đứa ở nhà đón Trung Thu, ba qua đó một lúc, muộn một chút mới có thể quay về."
Lời nói của Tần Thiệu đã kéo Tô Bối đang bận rộn với đống suy nghĩ của mình trở về với thực tại.
"Không cần đâu ạ.", Tô Bối lắc đầu nhìn Tần Thiệu nói: "Bọn con đi với ba ba qua đó."
Phải đi chứ! Sao có thể không đi!
Thế lực công ty của bọn họ hiện giờ hoàn toàn có thể dễ dàng đè ép chết cái "Tống Thị" nhỏ bé kia, hoàn toàn chẳng có gì để ngán gia đình Tống Ngạn Thành cả.
Hơn nữa nếu như cô theo ba ba qua đó, có thể tiện bề canh chừng nam chính, không để cho hắn có cơ hội hại ba ba.
Nhìn thấy con gái chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, Tần tiên sinh nhịn cười, nhướng mày hỏi: "Con chắc chưa?"
Tô Bối kiên quyết gật đầu: "Dạ chắc chắn rồi ạ, bọn con sẽ đi đến Kim Hi Uyển để đón Trung Thu với ông bà nội."
Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm trong tiểu thuyết được miêu tả là người tốt, chỉ là bọn họ cũng không biết phải làm sao về chuyện tranh đấu của hai đứa con, có thể nói bọn họ là lực bất tòng tâm.