Tại phòng tự học của thư viện, mấy người Tô Bối vẫn ngồi ở vị trí hôm qua đã ngồi để tự học, hôm nay đám người còn có thêm một Đổng Văn Kỳ nữa.
"Đội hình tự học này của chúng ta cũng hoành tráng quá." Nhìn mấy người Tạ Dân Hiên, Đổng Văn Kỳ kéo tay Tô Bối nói nhỏ.
Năm người nằm trong top 100 trong bảng xếp hạng hàng háng, hai nhân vật thuộc hàng hotboy, quả đúng là tài sắc vẹn toàn! Cô nàng sẽ cố gắng bứt phá, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt đội hình này.
Đổng Văn Kỳ thầm nhủ, nét mặt tỏ ra thần thần bí bí kéo tay Tô Bối nói: "Tô Bối, mình có một thứ đồ rất tốt đây."
"Thứ gì vậy?" Tô Bối hỏi.
"Hì hì, là cái này." Chỉ thấy Đổng Văn Kỳ lôi từ trong cặp ra một xấp bài thi.
"Cái này mình khó khăn lắm mới kiếm được đó, nói cho cậu biết nhé, bộ đề thi thử này nghe nói là rất lợi hại đó: nếu làm xong tập này thì điểm thi lần này của cậu tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, không phải lo bị nằm ở bảng trắng đen kia."
Nói rồi, Đổng Văn Kỳ lại đưa một phần sấp đề thi đó cho Tô Tiểu Bảo: "Tô Thiếu, cậu có cần xem không? Mình in nhiều lắm”
Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo liếc đống đề thi trong tay của Đổng Văn Kỳ một cái.
Tô Tiểu Bảo: "Không cần"
Đơn giản quá, loại đề này nhìn lướt qua một cái thì đã thấy chẳng có chút khó khăn nào cả.
"Tạ Thần, các cậu có muốn xem một chút không?" Đổng Văn Kỳ đem bộ đề thi đưa về phía mấy người Tạ Dân Hiên giống như hiến dâng bảo bối.
Tạ Dân Thiên thản nhiên nhìn bộ đề thi thử một cái, nói: "Câu một chọn A, câu hai chọn C, câu ba chọn"
Đổng Văn Kỳ: "Đừng đừng đừng, mình sai rồi Tạ Thần, cậu đừng đọc nữa, lát nữa mình còn phải làm thử đề nữa."
Nếu để Tạ Dân Hiên đọc hết đáp án ra, chẳng khác gì chưa đi xem phim mà đã bị người khác spoil hết nội dung cả.
Xem ra đã quấy rầy mấy vị học sinh giỏi này rồi.
Đổng Văn Kỳ lặng lẽ lui ra.
"Tô Bối, hai chúng ta vẫn tự nên làm thì hơn, làm xong rồi chỗ nào không biết có thể hỏi Tạ Thần bọn họ một chút."
"Được thôi." Tô Bối nhìn sấp đề thi này của Đổng Văn Kỳ một lượt: Đều là những kiến thức khá cơ bản, ngắn gọn mà toàn diện.
Đối với người có nền tảng cấp trung học cơ sở lại bị ảnh hưởng phần lớn bởi kiến thức cấp trung học phổ thông như cô mà nói là phù hợp.
Tô Bối bắt đầu luyện tập giải thử đề thứ nhất.
Sau 20 phút, Tô Bối đã giải xong hết một đề thi rồi.
Ở bên cạnh, Đổng Văn Kỳ vừa mới điền xong phần câu hỏi điền vào chỗ trống liền trố mắt ra nhìn: "Cậu đã giải xong rồi sao?"
Đổng Căn Kỳ cầm lấy tờ đề thi mà Tô Bối đã điền kín lên lật qua lật lại. Quay ra nhìn đồng hồ, cô nghĩ Tô Bối có lẽ chỉ là điền bừa thôi. Thế nhưng Đổng Văn Kỳ tự nhiên lại cảm thấy rằng: Mấy câu này của Tô Bối hình như là đúng hết rồi.
Đổng Văn Kỳ sau khi đối chiếu với lời giải một chút, cô bé không thể tin nổi, qua ra nhìn Tô Bối: "Sao cậu lại làm được thế?!"
Quá nhanh, hơn nữa lại còn đúng hết toàn bội
Phần đề thi này bản thân cô còn chưa cầm nóng bàn tay, Tô Bối không thể nào mà nhìn trước đáp án được.
Nhìn nét mặt đầy kinh ngạc của cô bàn cùng bàn, Tô Bối cười gượng, nói: "Tại sao cậu cứ nghĩ là tớ học kém vậy chứ? Thật sự thì thành tích của tớ tốt lắm đó!"
Đổng Văn Kỳ:
Mấy người Từ Dương Dương ở bên cạnh cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Từ Dương Dương: "Vậy ra sự thật là Tô Bối không phải học sinh bị điểm liệt?"
Đỗ Nhất Minh: "Rõ ràng là không phải."
Lưu Giai: "Mọoe, đúng là tin đồn nhảm, thế rốt cuộc đứa nào tung tin thành tích của Tô Bối kém thế?" Từ Dương Dương: "Ai mà biết được, tớ chỉ thấy trong diễn đàn luôn nói Tô Bối học rất kém, thành tích không thể bằng Tống Tâm Di thôi."
Trần Tử An: "Sau bài kiểm tra hàng tháng lần này, những kẻ tung tin đồn kia chắc chắn sẽ phải ngậm hết miệng lại."
Từ Dương Dương gật gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy vậy, lần thi tháng này Tô Bối kiểm tra chắc chắn sẽ không thấp đâu nhỉ."
Lúc này, Tạ Dân Hiên từ đầu đến cuối không nói câu nào uể oải ngẩng đầu lên nhìn Từ Dương Dương một cái, nói: "Chắc chắn cao hơn cậu."
Mấy người Từ Dương Dương:
Từ Dương Dương mặc dù không bằng mấy vị đại thần này, thế nhưng cậu cũng là người có tên trong top 100 của bảng xếp hạng mà, Tạ Dân Hiên vậy mà lại nói Tô Bối lợi hại hơn Từ Dương Dương!
"Hiên ca, thật hay giả vậy, Tô Bối giỏi như vậy sao? Sao anh biết vậy?"
Tạ Dân Hiên: "Lần trước tôi bị chủ nhiệm gọi lên kiểm tra bù, hôm đó Tô Bối bọn họ cũng ở đó."
Từ Dương Dương: "Ý anh nói là bài kiểm tra tháng trước mấy người Tô Bối kỳ thực là cũng tham gia thi rồi sao, làm được bao nhiêu điểm thế?"
Tạ Dân Hiên liếc mấy người Từ Dương Dương một cái, mấy giây sau mới nói: "Gần full điểm."
Mấy người: "Đờ phắc?!"
Đổng Văn Kỳ: Tôi là ai, đây là đâu?
Lưu Giai: "Vậy Bảo ca của em thi được bao nhiêu điểm?"
Tạ Dân Hiên: nhanh đổi qua câu hỏi khác đê.
Đổng Văn Kỳ từ kinh ngạc đã định thần lại, sắc mặt kích động kéo tay Tô Bối: "Oh my god, Tô Bối cậu lại lợi hại như vậy! Cậu giấu cũng kỹ quá rồi đó!"
Mấy người Từ Dương Dương ở bên cạnh cũng lặng lẽ trợn tròn mắt lên: chúng tôi không biết thì thôi, nhưng hai người dù sao cũng là bạn cùng bàn, lại còn thân như vậy mà còn không biết
Đổng Văn Kỳ: "Bây giờ tớ phải lên diễn đàn để nói cho mọi người biết chân tướng! Sau này còn có kẻ nào dám nói cậu học dốt, tớ sẽ xé xác chúng!"
Từ Dương Dương: "Ha ha, cộng thêm tớ nữa."
"Các cậu khoan đất"
Mấy người Đổng Văn Kỳ vừa trực lôi điện thoại ra, thì Lưu Giai đã ngăn lại: "Giờ nói thì có ý nghĩa gì, antifans nhiều như vậy, giờ các cậu nói cũng chẳng có mấy ai tin đâu. Thà chúng ta đợi đến khi bảng xếp hạng tháng này xuất hiện, trực tiếp cho họ mất mặt, như vậy có phải hơn không!"
Từ Dương Dương: "Ha ha, có lý!"
Đổng Văn Kỳ: "Quyết định như vậy!"
Trân Tử An: "Cứ làm như vậy đi!"
Tạ Dân Hiên: "Không tồi."
Tô Tiểu Bảo: "Được đấy”...
Giờ tự học kết thúc, mấy người cùng lúc rời khỏi trường học.
Lúc này, xe của Tần tiên sinh đã đợi ở ngoài cổng.
"Ra rồi." Trần Đức ở phía xa xa nhìn mấy người đi ra, liền quay lại nói với Tần tiên sinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Mấy người bên cạnh đều là bạn học cùng lớp với Tiểu Bảo và Tiểu Bối, bình thường cũng rất hòa đồng với nhau." Nhìn mấy đứa trẻ vừa đi vừa nói cười, mấy đứa Từ Dương Dương còn ở đằng sau làm trò, Trần Đức đột nhiên cảm thấy hình ảnh này rất dễ thương.
Không may, ở trong mắt Tần tiên sinh thì những hình ảnh này có ý nghĩa hoàn toàn ngược lại.
"Thằng nhãi kia chính là nhóc con nhà họ Tạ sao?" Tần tiên sinh mở trừng mắt ra, nhìn vê phía Tạ Dân Hiện đang đi bên cạnh Tô Tiểu Bảo, rồi hỏi Trần Đức.
Lúc này, đám Tô Bối đi tốp năm, tốp ba với nhau, mà đi cùng hàng với Tô Bối từ trái sang phải là: Đổng Văn Kỳ, Tô Bối, Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên.
Thỉnh thoảng Tạ Dân Hiên có nói vài câu với Tô Tiểu Bảo, ánh mắt nhất thời lại hướng về phía Tô Bối.
Dễ thương chỗ nào chứ, nhìn cảnh này Tần tiên sinh chỉ cảm thấy ngứa mắt. Nếu không phải có Tô Tiểu Bảo đứng cách ở giữa thì hiện giờ Tần tiên sinh đã muốn xuống xe đi thẳng ra đón khuê nữ nhà mình về rồi.
Trân Đức: "Vâng thưa tiên sinh, thiếu niên đó chính là Nhị thiếu của Tạ gia, Tạ Dân Hiên."
Tần tiên sinh hình như đã hừ lạnh một tiếng, buông ra hai chữ: "Quá bình thường."
Nhìn thấy xe của Tần tiên sinh dừng ở cổng trường, khuôn mặt của Tô Bối nở một nụ cười, rảo bước chạy nhanh về phía đó.
Tô Bối: "Ba"
Tô Tiểu Bảo ở đằng sau cũng "rụt rè" gọi Tần tiên sinh một tiếng: "Ba."
Nghe thấy Tô Bối nói Tần Thiệu sẽ tới đón cô và Tô Tiểu Bảo, lần này mấy người Từ Dương Dương đều đã vui mừng cùng đi tới.
"Chào chú Tần." Mấy đứa trẻ đồng thanh đáp. Vừa rôi mấy đứa còn đang nhí nha nhí nhố, tới trước mặt Tần tiên sinh một cái, ngay lập tức đã trở thành những em bé ngoan ngoãn rồi.
Nhìn mấy đứa trẻ, Tần tiên sinh gật gật đầu.
Sau khi xe của nhà họ Tần rời đi, Tạ Dân Hiên cũng ngồi lên xe nhà mình để ra về, chỉ còn lại mấy người Từ Dương Dương, cùng mấy kẻ mà trong mắt Hiên ca cho là "chưa từng trải sự đời" ở lại, nét mặt đang vô cùng kích động.
"Mẹ ơi, cuối cùng tớ đã được gặp trực tiếp vị Tần tiên sinh ở trong truyền thuyết rồi!"
"Ha ha, chơi chung với Bảo ca đúng là lựa chọn vô cùng đúng đắn."
"Các cậu đều không biết đấy thôi, vừa rồi tớ căng thẳng chết đi được."
"Tớ cũng vậy, có điều, tớ cảm thấy Tần tiên sinh có vẻ như rất ôn hòa."
"Đó là do các cậu chưa từng thấy bộ dạng hung dữ của Tần tiên sinh đó thôi" Đó chính là người có thể khiến cho mấy lão tiền bối trong giới thương trường chỉ nghe tiếng thôi cũng sợ vỡ mật.
Tần Thiệu không đưa hai đứa trẻ Tô Bối về nhà.
Tô Bối phát hiện ra tuyến đường đi không đúng, quay đầu nhìn Tần Thiệu: "Chúng ta không về nhà sao?"
Tần Thiệu: "Đến công ty trước, muộn một chút rồi về nhà."
"Hử?"
Lúc này, Trần Đức ở trên xe cũng mỉm cười, giải thích với hai người Tô Bối một câu: "Tiên sinh còn chút việc ở công ty cần phải xử lý cho xong, vì thế đi đón các cháu trước, rồi phải quay lại công ty."
Tần tiên sinh tạm thời rời khỏi công ty. Khi ông rời đi, có một cuộc họp khác đã được dời lại nửa tiếng.
Tần tiên sinh dắt theo hai người Tô Bối tới văn phòng, dặn dò thư ký chuẩn bị cơm tối cho hai đứa trẻ, còn mình thì đi xử lý công việc.
Nếu không tính lần trước Tô Bối dẫn Tô Tiểu Bảo tới tìm Tần Thiệu ra thì đây có lẽ là lần đầu tiên hai chị em họ đến Tần Thị sau khi được Tần tiên sinh công khai thân phận.
Đối diện với hai đứa con của chủ tịch hội đồng quản trị, thư ký Ngô không nhịn được mà lén nhìn mấy cái.
Đây hẳn là hoàng thái tử, cùng với công chúa điện hạ rồi, còn là người có cổ phần nữa chứ. Không ngờ hôm nay cô vô tình tăng ca, không chỉ được tạm thời sắp xếp tới văn phòng của chủ tịch để làm việc, mà còn được tận mắt nhìn thấy con trai cùng con gái của chủ tịch được nghe đồn trước đó, thật sự là quá may mắn rồi.
Tần Nguyệt thật xinh đẹp, Tần Du thì quá đẹp trai, hơn nữa tướng mạo thật sự còn rất giống với chủ tịch, nghe nói còn là hai chị em song sinh nữa, đáng yêu quá đi.
Tô Bối cũng nhìn đối phương nở một nụ cười thân thiện: "Gì cũng được ạ, ngày bình thường ba ba ăn cái gì thì cô cũng chuẩn bị cho bọn cháu cái đó đi."
Thư ký Ngô: Cô không phải là thư ký của chủ tịch, chủ tịch thích ăn cái gì cô cũng không biết nữa, chủ tịch bình thường hình như ăn uống rất đơn giản....
20 phút sau, hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã ăn một bữa thịnh soạn ở trong văn phòng làm việc của Tần tiên sinh. Mấy thứ hải sản phiền phức, nhìn qua có vẻ không thể trực tiếp bỏ vào miệng được, hai đứa trẻ Tô Bối quyết định là không ăn....