Thời gian thoáng qua như một cơn gió, cứ như vậy bốn năm trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt, Tần tiên sinh tự mình chứng kiến hai đứa trẻ bước qua kỳ thi đầu vào cấp ba rồi chứng kiến hai đứa vào đại học. Đến lúc này, Tần tiên sinh cũng được xem như là một người cha dày dặn kinh nghiệm rồi.
Tần thị, trong phòng chủ tịch.
Tần mắt của Tần tiên sinh rời khỏi văn kiện trên tay, ông ngước đầu hỏi Trần Đức ở bên cạnh: "Đã đón hai đứa nhỏ về chưa?"
Tần tiên sinh còn chưa dứt câu, một giọng nói thiếu nữ thanh thoát uyển chuyển đã truyền đến.
"Bại"
Một giây sau, cô bé đã nhanh chóng nhảy lên ôm lấy cổ Tần tiên sinh rồi bám dính trên người ông luôn.
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Bối: "Con nhớ ba mà."
Nét mặt Tần tiên sinh mang chút bất lực. Ông nén lại nụ cười trên miệng, làm ra dáng vẻ nghiêm túc nói với Tô Bối: "Còn ra thể thống gì, mau đi xuống."
Dường như bị ánh mắt của Tần tiên sinh nhắc nhở, Tô Bối mới chú ý đến ở trong phòng ngoài Trần Đức còn có cả Lận Thiếu Trì.
Mấy năm nay hợp tác giữa Tần thị và Lận thị rất thân thiết. Hơn nữa Lận thị ở trong tay Lận Thiếu Trì cũng ngày càng phát triển, giống như hiện tại đã bật lên trở thành tập đoàn tuyến đầu trong giới thương nhân rồi. Mà ngay cả bản thân Lận Thiếu Trì cũng trở nên trưởng thành và cận trọng hơn trong những năm này. Thậm chí những ông lớn trong giới thương nhân còn nói: Chủ tịch Lận rất có thể sẽ trở thành Tần Thiệu thứ hai.
Nhưng mà đó là đối với người ngoài, còn đối với Tô Bối mà nói, Lận Thiếu Trì như một người anh trai, chuyện này chưa bao giờ thay đổi.
Tô Bối rời khỏi người của Tần tiên sinh, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thoải mái gọi một tiếng: "Lận đại ca."
Thiếu nữ trước mặt mặc trên người một chiếc váy trắng cao đến đầu gối, vóc người cao ráo thon gọn. Mái tóc dài màu mực được cột lên gọn gàng, đuôi tóc rơi trên vai. Khuôn mặt tinh tế xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt. Đặc biệt là đôi mắt màu trà trong veo, dường như chỉ cần nhìn một cái có thể khiến người ta rơi vào bên trong.
Lận Thiếu Trì thoáng chốc rời tầm mắt đi hướng khác, một lúc sau mới nở một nụ cười ấm áp nhìn Tô Bối: "Tiểu Bối đi nghĩa vụ quân sự cảm thấy thế nào?"
"Hơi mệt, nhưng mà cũng rất vui." Tô Bối cong cong khóe miệng nói.
Sau khi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo thi đại học xong, người ta cứ nghĩ hai người thừa kế của Tần thị có lẽ sẽ ra nước ngoài du học. Kết quả thì bọn họ lại chọn trường đại học B ở trong nước.
Nếu như theo lời Tô Bối lúc nói với Tần tiên sinh thì chính là: Dù sao thì con và Tô Tiểu Bảo sau này cũng sẽ về nhà để thừa kế gia sản trăm tỷ này rồi, vậy thì học ở đâu cũng chẳng quan trọng. Bọn con chỉ cần tìm một trường học mà ký túc xá có máy nóng lạnh, thức ăn ở căn tin ngon một chút với lại gần nhà nữa thì càng tốt. Hơn nữa bản thân trường đại học B cũng là một trường rất tốt, so với những trường ở nước ngoài cũng chẳng kém là bao.
Về phần Tô Tiểu Bảo thì còn bổ sung một câu làm Tần tiên sinh tức muốn hộc máu, nguyên văn là: Chẳng qua thấy ba già rồi, tụi con đi hết không ai chăm sóc ba thì lại trở thành ông già cô đơn, do vậy chỉ đành cố gắng ở lại trong nước học hành thôi.
Lịch học trên đại học vốn không dày đặc như ở cấp ba. Tô Bối nhìn thời khóa biểu nghĩ, ít nhất một tuần bọn họ có thể về nhà ngủ bốn buổi tối.
Nhưng ai mà ngờ vừa vào học, bọn họ đã phải đi nghĩa vụ quân sự, hơn nữa còn phải hoàn toàn ở lại bên trong trại quân đội. Nghĩa vụ quân sự lần này kéo dài một tháng, cũng là một tháng hai người không được gặp Tần tiên sinh. Chuyện này khiến cho hai đứa trẻ từ lúc 14 tuổi đã được Tần tiên sinh nuôi lớn thật sự nhất thời không thích ứng được.
"Tiểu Bảo đâu?"
"Chắc đang đi sau."
Tô Bối nói xong thì đã thấy Tô Tiểu Bảo bước vào văn phòng, trên tay vẫn còn ôm một cái túi.
Cái túi đó là của Tô Bối.
Ngoài thang máy đặc dụng ra thì ở tầng một còn có một thang máy có thể đi thẳng lên phòng chủ tịch, đó là thang máy tổng tài chuyên dụng. Tô Bối chỉ muốn mau mau gặp được Tần tiên sinh, nên từ lúc xuống xe, cô bé chỉ nhắm thang máy chạy đến mà bỏ quên mất đứa em trai tội nghiệp cùng đống đồ ở sau lưng. Thang máy chuyên dụng phải có thẻ mới vào được, Tô Bối đã cầm thẻ rồi, Tô Tiểu Bảo chỉ đành cầm theo đống đồ đi thang máy dành cho nhân viên để đi lên.
Tô Tiểu Bảo18 tuổi đã thấp thoáng cao hơn cả Tần tiên sinh. Cho dù khuôn mặt cậu vẫn mang vài nét trẻ con nhưng ai cũng thấy được Tô Tiểu Bảo rất giống Tần tiên sinh, bất kể là ngũ quan hay khí chất. Chỉ là so với vẻ nội liễm như Tần tiên sinh thì Tô Tiểu Bảo của bây giờ có nhiều hơn là sự cool ngầu.
Nhìn thấy "con heo nhỏ" nhà mình hơn hai tháng rồi mới được gặp, Tần tiên sinh nhíu mày một cái.
Rõ ràng lúc gửi đi là hai cục bột trắng, tại sao lúc nhận về lại là một cục bột với một cục than thế này?
Như đọc được suy nghĩ trong lòng của Tần tiên sinh, Tô Bối khẽ thở dài trong lòng, cô bày tỏ bất lực đối với chuyện này.
Trước khi đi huấn luyện quân sự Tô Bối đã chuẩn bị đầy đủ kem chống nắng, kem dưỡng da các loại. Ban đầu, dưới sự ép buộc của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo cũng miễn cưỡng bôi được hai ngày. Kết quả thằng nhóc này nói giống như đang bôi xi măng, thế là sống chết không chịu bôi nữa.
Tô Bối ở bên khoa công nghệ thông tin, còn Tô Tiểu Bảo ở khoa kinh doanh, nơi học tập của hai người cơ bản không ở cùng một chỗ. Tô Bối chỉ hơi lơ là một chút, Tô Tiểu Bảo đã phơi thành cục than rồi.
Thứ làm Tô Bối không thể tiếp thu nổi là mấy fan nữ ở trường học lại rất thích cái vẻ ngoài cháy nắng này của Tô Tiểu Bảo, còn hình thành nên một trào lưu "da đen mới đẹp".
Tần Thiệu: "Buổi chiều ba vẫn còn một cuộc họp, hai đứa mệt thì về nhà nghỉ đi."
Tô Bối: "Không sao, con với Tô Tiểu Bảo ở xung quang đi dạo."
Đúng là con cái không thể nào qua mắt được cha mẹ. Vừa nhìn thấy Tô Bối nháy mắt, Tần tiên sinh đã đoán ra ngay âm mưu trong đầu cô.
"Không được ra ngoài ăn mấy cái thứ bậy bạ." Không biết từ bao giờ hai đứa trẻ này đã rất thích ăn lẩu với mấy cái thứ đồ ăn vặt ở ven đường. Lẩu thì còn được nhưng đồ ăn vặt thì Tần tiên sinh vẫn cảm thấy nó không tốt cho sức khỏe.
Tô Bối: ""
Tần Thiệu: "Về nhà đi, ba kêu bác Phúc chuẩn bị lẩu."
Tô Bối:
Tô Tiểu Bảo:
Mấy năm gần đây, bác Phúc bắt đầu khởi động chế độ dưỡng sinh. Đối với việc bác Phúc chuẩn bị nồi lẩu kèm theo một củ nhân sâm dưới đáy nồi, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều lắc đầu tỏ vẻ phản đối.
"Vừa hay tôi muốn đi đến xem thử dự án ở Phú Hoa, tiện đường có thể chở hai đứa nhỏ về."
Tần tiên sinh liếc nhìn hai đứa con lại nhìn qua người cũng xem là có thể tin tưởng là Lận Thiếu Trì, ông nghĩ thầm: Có người để mắt cũng tốt, phòng trường hợp đang đi giữa đường Tô Bối với Tô Tiểu Bảo lại nói với tài xế muốn đi đến mấy chỗ bán đồ ăn vặt thì không ổn.
"Đi đi."
Ba người một đường đi lên xe của Lận Thiếu Trì.
"Là ở đây." Tô Bối nở một nụ cười, mở địa cửa hàng thịt nướng mà Từ Thế Duy giới thiệu cho cô rồi đưa địa chỉ cho tài xế.
"Chỗ này mới mở, nghe nói rất đặc biệt."
"Đi thôi."
Tần tiên sinh thật không ngờ, người thanh niên trầm ổn trong mắt ông lại cùng một phe với hai đứa con: trước mặt thì nói là sẽ để mắt tới Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, nói sẽ đưa hai đứa về nhà, nhưng sau lưng lại đưa hai đứa đi ăn lung tung!
Hơn nữa dáng vẻ rất tự nhiên kia cho thấy chuyện này không chỉ xảy ra một hai lần.
Mà trên thực tế, cái chuyện thông đồng này, Lận Thiếu Trì đã làm không ít.
Sau khi lên cấp 3, Tần tiên sinh biết được từ vị giáo viên chủ nhiệm lớp tư duy của Tô Bối nói cho một số hiểu biết về nhu cầu dinh dưỡng của thiếu niên. Cho nên sau đó, về khoản ăn uống của Tô Bối và Tô tiểu Bảo, Tần tiên sinh quản rất nghiêm: mấy thứ đồ lung tung như que cay chiên dầu hay trà sữa tất cả đều không được ăn.
Tô Bối cũng không nhớ Lận Thiếu Trì bắt đầu từ khi nào thì bị bọn họ lôi xuống nước, nhưng bốn năm nay Lận Thiếu Trì không ít lần làm lá chắn rồi lén lút cùng bọn họ đi ăn cơm. Thỉnh thoảng bọn họ còn rủ thêm mấy người Tạ Dân Hiên, Từ Thế Duy đi cùng. Đến cả tài xế của Lận Thiếu Trì cũng vô cùng quen thuộc với mấy chuyện này, không đợi ông chủ phân phó đã rẽ vào con đường đi đến quán kem mà Tô Bối thích nhất.
"Tiểu Bảo, chị muốn ăn vị matcha."
"Ngồi đó đi, anh đi xuống mua cho." Chưa để Tô Tiểu Bảo xuống, Lận Thiếu Trì đã giành mất việc của cậu.
"Chào anh, anh muốn uống gì?" Nhân viên quầy là một nữ sinh mới đến, nhìn người đàn ông với bộ đồ vest trên người trông vô cùng đẹp trai, nhân viên nọ ngơ ra một lúc.
"Hai ly kem, trong đó có một ly vị kem matcha."
"Ốc quế không thêm kem." Lận Thiếu Trì nhắc nhở nhân viên.
Nhân viên lại ngơ ra thêm một lúc: Kem ốc quế không thêm kem vậy thêm cái gì?
Lận Thiếu Trì: Thêm bột đậu phộng với trái cây."
"À, dạ biết rồi." Thì ra còn có thể làm như vậy.
"Với lại, phân kem bên trên chỉ cho một nửa so với bình thường." Lận Thiếu Trì lại nói tiếp.
Nhân viên cửa hàng đưa kem cho Lận Thiếu Trì mà lòng vẫn hơi ngượng ngùng. Cửa hàng kem này vốn nổi tiếng vì họ cho nhiều kem hơn các của hàng khác. Kem ốc quế mà cô vừa làm theo đúng yêu cầu của anh đẹp trai này, ai không biết khéo còn tưởng cô ăn bớt ăn xén kem đó chứ.
Cửa tiệm này là Tô Bối được người giới thiệu đến. Bọn họ đến đây ăn cũng không nhiều, nhưng từ lần đầu tiên đến đây, hầu như lần nào cũng là Lận Thiếu Trì đi mua. Cho nên Tô Bối cho rằng kem như thế này là điểm đặc biệt của cửa tiệm này mà hoàn toàn không biết là mười mấy lần ăn kem ở đây đều là được bí mật làm như vậy.
Từ đại ca là một người sành ăn, nơi mà cậu giới thiệu nhất định sẽ không tệ.
Cửa tiệm này tuy không rộng nhưng rất có phong cách.
"Trời ơi, ba người bên kia ai cũng đẹp!"
"Cô gái ở giữa xinh cứ như nữ thần ấy."
“Tôi thích anh trai mặc vest."
"Không không, tôi thấy cậu trai da ngăm kia đẹp trai hơn."
"Cho nên cậu nghĩ ai trong hai người đó là bạn trai của cô gái kia?"
"Tôi nghĩ người mặc áo đen kia, chứ người mặc vest trông trưởng thành quá, giống anh trai hơn."
"Tại sao tôi lại cảm thấy người mặc vest kia nhỉ, cậu xem anh ta nhìn cô gái đó kìa, trời ơi trông cứ ấm áp làm sao ý."
"Mà sao tôi thấy quen mắt thế nhỉ, có phải là ngôi sao nào không?”
"Trên tạp chí đường phố hả?"
"Không giống lắm, nhưng tôi cứ cảm thấy quen quen."
"Đẹp thật đó, thật muốn chụp một bức."
Mấy người Tô Bối đi vào đúng lúc nghe thấy hai chữ "chụp ảnh", theo bản năng cúi đầu xuống.
"Đi thôi, mau đi vào nhanh lên." Tô Bối thúc dục hai người đi bên cạnh.
Tô Bối, Tô Tiểu Bảo và cả chủ tịch Lận thị, tuy không phải là ngôi sao nhưng cũng là một trong những đối tượng săn tin của giới truyền thông.
Tô Bối cảm thấy nếu ảnh ba người họ bị chụp lại cũng không sao cả. Cô chỉ lo bức ảnh bọn họ ở trong quán ăn vặt này lọt vào mắt Tần tiên sinh, đến lúc đó cái chuyện lén lút bọn họ làm bao nhiêu năm nay sẽ toang mất.
Bạn thân của cô gái kia rút điện thoại ra hướng về phía cửa, nhưng khi bức ảnh được chụp xong, thì lại hối hận khi phát hiện ra: Cô ta chỉ chụp được ảnh của một người, còn cô gái kia đã bị người mặc vest bên cạnh chen đi mất.