Lúc Lâm Dịch quỳ rạp xuống đất, sau khi dập đầu đông đông đông liên tục chín cái. Trên mặt Tiêu Dụ lại càng phát ra vẻ vui mừng, nụ cười càng lúc càng đậm.
Tiêu Dụ đỡ Lâm Dịch đứng lên, Tiêu Dụ cười nói: - Con đã chính thức là môn hạ của ta, vi sư liền cũng không thể tàng tư rồi.
Nói xong, chỉ thấy ngân mang lóe lên trong tay hắn, một quyển sách hơi mỏng xuất hiện.
Cũng không biết quyển sách kia chế tạo từ da lông động vật gì, lộ vẻ rất là cổ xưa. Tiêu Dụ vuốt ve một hồi, sau đó mới đưa cho Lâm Dịch, nói:
- Thân pháp này tên là Mê Độn, chính là sư tổ của con truyền cho vi sư đấy. Theo như lời sư tổ con nói, mặc dù là tại Thiên Giới, thân pháp Mê Độn cũng có thể xếp vào một trong mười thân pháp đứng đầu. Lúc thực hành, nhất độn có thể độn đi ngàn dặm, tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Chính là tuyệt học bảo vệ tính mạng. Hôm nay, ta truyền lại cho con.
Lâm Dịch nghe vậy hai tay cung kính nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết hai chữ "Mê Độn" như rồng bay phượng múa. Rồi lại nghe Tiêu Dụ sắc mặt nghiêm túc nói: - Mê Độn này tuy rằng thần kỳ nhưng cũng không thể quá dựa vào được. Nhất là trước khi tu luyện đến cực hạn lại càng phải cẩn thận. Cái Mê Độn này cần năng lượng quá cường đại, thực lực lúc này của con nếu dùng đến sẽ khiến nguyên khí đại thương, chưa đến lúc sinh tử tuyệt đối không được dùng!
Tiêu Dụ khẽ gật đầu, lập tức nói: - Tọa độ nơi này của con là tọa độ phù phong của vi sư. Nếu có chuyện gì lập tức dùng Truyền Tống Trận nơi này đến chỗ vi sư. Bình thường vi sư sẽ không thường xuyên tới đây, cho nên con nhất định phải cố gắng tu hành.
Lâm Dịch cúi người nói: - Đệ tử xin ghi nhớ.
Lúc này Tiêu Dụ mới hài lòng, khẽ gật đầu nhìn Lâm Dịch cười nói: - Không cần biết chuyện gì xảy ra, vi sư tuyệt đối có duyên với con, hi vọng con sẽ không để vi sư thất vọng.
Lâm Dịch nhìn Tiêu Du cười nói: - Sư tôn yên tâm a. Đệ tử sẽ không làm mất mặt một vị sư tôn có khả năng tiến vào Thần cấp nhất như người đâu.
Tiêu Dụ sửng sốt một chút, lập tưc cười ha ha đi ra: - Tốt, tốt! Cứ để cho hai thầy trò ta cùng tạo nên một truyền thuyết a, một môn hai Thần cấp? Ha ha...
Lâm Dịch cũng bật cười, trong lòng lại càng tin tưởng vào tương lai. Hắn tại Bạch Đế đại lục là truyền thuyết...Tại Thiên Giới tất nhiên cũng muốn làm truyền thuyết.
Tiêu Dụ dặn dò Lâm Dịch vài câu rồi đứng trên Truyền Tống Trận đi ra. Toàn bộ Phù Phong giờ chỉ còn lại Lâm Dịch.
Hiện giờ sắc trời đã u ám,tuy rằng bên ngoài có ẩn linh trận nhưng dưới tình huống không có gì tác động tới thì nó lại ẩn hình, cho nên ánh trăng không có gì cản trở chiếu lên toàn bộ phù phong. Chỉ thấy toàn bộ phù phong dưới sự chiếu rọi của ánh trăng màu bạc ngân mang liên tục hiện lên hết sức thần bí. - Trời đã tối, phải tu hành ngay. Ngày mai xây nhà a.
Theo Tiêu Dụ nói, Lâm Dịch biết trên đỉnh phù này chưa từng có người ở. Tất nhiên cũng không có nhà rồi. Hắn quyết định dò xét xung quanh một vòng, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lơ lửng giữa không trung. Hai chân xếp bằng, trong tay lóe lên ngân mang, liền xuất hiện một quả trái cây màu tím. Đúng là thức ăn có được từ Tử Trúc Phong. Nguồn truyện: