Bạch Tiếu Thiên cười ha ha, nói: - Tốt rồi, trước tiên chúng ta ly khai a. Miễn cho những người lớn kia cho chúng ta là ngư ông.
Lâm Dịch hơi sững sờ, nhưng tâm tư thay đổi thật nhanh, không lộ chút thanh sắc nào, khẽ gật đầu. Bạch Tiếu Thiên rất là thỏa mãn với biểu hiện của hắn, nhẹ gật đầu, sau đó mới quay đầu cười nói: - Đã như vậy, Bạch gia cáo từ.
Nói xong, liền hướng về cửa không gian truyền tống sau nguồn sáng kia mấy chục kilomet bay tới. Phía sau hắn, bốn người Lâm Dịch, Bạch Linh, Bạch Liên Thanh và Bạch Tất bay theo.
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy đó là một gã thế lực Tán nhân. Một gã thế lực tán nhân bên cạnh hắn có chút kinh ngạc mà nói: - Liễu huynh, ngươi đây là...
Nam tử họ Liễu kia cười nói: - Chư vị đang đứng tại đây so với Liễu mỗ đều mạnh hơn không ít, Liễu mỗ tự nhận vô duyên nhận được những bảo vật này, nếu là vì thế mà mất tính mạng, vậy cũng không hề có lợi. Cho nên, đi trước một bước vẫn tốt hơn. Ha ha.
Nói xong, nam tử họ Liễu kia quay đầu, hô với bọn người Bạch Tiếu Thiên: - Bạch đại nhân chờ một chút, chúng ta cùng nhau ly khai a. Bạn đang đọc truyện được lấy tại