- Nhân tài như vậy, ta thật không muốn buông tha.
Tạp Bá Lý cảm khái nói.
Mộc Nhu nhíu mày, lập tức nói: - Nói như vậy...thù của bọn Khắc Lai Áo không báo sao?
Tuy rằng hắn nhìn thấy Y Tây Đa còn sống, biết Y Tây Đa không bị giết chết thế nhưng Đại trưởng lão Khắc Lai Áo cùng gần hai mươi trưởng lão khác bị một chiêu của Lâm Dịch giết chết. Hơn hai mươi trưởng lão...cho dù là Cổ Năng cũng không phải tổn thất nhỏ a.
Tạp Bá Lý nghe vậy than nhẹ một tiếng, hắn lắc đầu nói: - Nói như vậy có lẽ có chút bất cận nhân tình...thế nhưng sự thật chính là như vậy. Một mình Lâm Dịch hoàn toàn có thể chống đỡ những người kia.
Lông mày Mộc Nhu hơi nhăn lại, hắn không khỏi trầm mặc...đứng trên vị trí người lãnh đạo mà cân nhắc, quả thật lời nói của Tạp Bá Lý là đúng. Một chiêu kia của Lâm Dịch có thể giết chết những người đó đủ để chứng minh thực lực của hắn vô cùng mạnh. Kinh khủng hơn là từ lúc hắn tu hành tới bây giờ...kể cả tính hắn tu luyện từ khi mới sinh cũng chỉ trong thời gian ngắn không đến ba mươi năm. Mà chỉ trong vòng ba mươi năm thời gian, hắn tu hành đến trạng thái như thế...tuy rằng nhất định có vận khí nhưng có thể nói rõ được tư chất của hắn cường đại tới mức nào. Tiềm lực của loại người này tự nhiên không cần nhiều lời.
Đứng trên vị trí người lãnh đạo thì như thế, nhưng nếu đứng trên vị trí của người bình thường...Lâm Dịch giết chết bằng hữu sinh hoạt vạn năm cùng bọn họ, thù này phải tính toán thế nào đây?
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo, Ba Đạt giật mình. Nhìn lại thì ra là một đầu mặt sói...đôi mắt u ám màu xanh lộ ra sát ý nhàn nhạt. Ba Đạt lập tức quay đầu sang một bên, không dám nói lời nào nữa.
Một đoàn người không ngừng tiến lên...đại bộ phận những ma thú này đều có cường độ thân thể cực kỳ xuất sắc. Mặc dù không bay nhưng tốc độ di chuyển vẫn không chậm. Ước chừng hơn một tiếng sau cả đám nhìn thấy một khu kiến trúc khổng lồ xuất hiện trước mặt. - Thật nhiều người a.
Ba Đạt thấp giọng hưng phấn. Trong ánh mắt lóe lên quang mang khát máu. - Hừ.
Tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên bên tai, trong lòng Ba Đạt lập tức giật thót, nhìn lại đúng là Nại Khắc Nhĩ.
Đối với Nại Khắc Nhĩ, Ba Đạt vẫn còn chút sợ hãi, tuy rằng Nại Khắc Nhĩ và Tát Mông đều là Đại tinh vị hạ giai thế nhưng Nại Khắc Nhĩ khát máu hơn rất nhiều...Hình ảnh của ma thú sói trong mắt các cường giả là thứ khát máu nhất. Đây chính là việc mọi người trên đời đều biết. Tuy rằng Ba Đạt là Thiết Bối Thương hùng thế nhưng nếu bảo hắn đi trêu chọc một đầu Địa Ảnh Lang khát máu cao hơn hắn một giai thì... - Cái tháp cao kia...chính là Bổn Nguyên Chi Tháp trong truyền thuyết sao?
Lâm Cường cảm thán một hồi, lập tức hít sâu vào nói: - Thời gian không nhiều, hiện giờ ta cùng Bá Đế đại ca đi vào. Các ngươi ở bên ngoài chờ đợi...chú ý ẩn nấp cho thật kỹ. Ngàn vạn lần không nên bị người khác phát hiện. Đến lúc đó ta sẽ ra tín hiệu. Bạn đang đọc truyện tại