Chức Mưu Sĩ Này Ta Không Làm Nữa

Chương 9

Trước Sau

break

"Còn nữa, Tiểu Khương tiên sinh, ngài có thể không cần nữ nhân và người hầu, nhưng không thể không cần Lão Thất. Trước đó Tống tiên sinh đã nói, Tiểu Khương tiên sinh tới chắc chắn sẽ khinh thường bọn ta là đám mãng hán, không muốn hiến kế xuất lực, nên phải tìm một người trông chừng ngươi, kẻo ngươi trốn mất! Lão Thất chính là người chạy trốn nhanh nhất Tấn Dương quân ta đấy, hắn lại chưa có tức phụ, không cần phải về. Có hắn trông ngươi thì chắc chắn là ngươi trốn không thoát! Nên hắn phải ở lại trong viện của ngươi đấy nhé."

Đã nghĩ kỹ ba đường trốn chạy Khương Sơn: "..."

Cậu nhìn con Husky ngụy trang vô cùng hoàn hảo, tràn ngập cảm giác tồn tại đang đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt dần tắt.

Tốt lắm, thảo nào Tống tiên sinh kia bị cậu đoạt mất nhà mà cũng không dám nói gì. Với lại, Lão Thất này thật là âm hồn không tan mà.

Mà cái tên Lão Thất âm hồn bất tán kia còn lộ ra nụ cười giả tạo đến mức chỉ nhìn thôi đã thấy hàm hậu.

"Tiểu tiên sinh cứ yên tâm. Ta chỉ nhìn ngươi thôi, sẽ không làm gì đâu."

Khương Sơn cười khẩy: "Ha!"

Triệu Đại Hùng và đám người cười ầm lên: "Tiểu Khương tiên sinh cứ yên tâm, Lão Thất là thống lĩnh thành thật nhất của Tấn Dương quân đó, ngày thường chỉ biết dựa vào gốc cây ngẩn người, lén đếm tiền thôi. Nếu không phải chạy nhanh, khỏe mạnh, cưỡi ngựa bắn cung giỏi, lại thêm huynh đệ chúng ta che chở, thì hắn đã chẳng làm nổi thống lĩnh rồi!"

"Nên hắn tuyệt đối sẽ không bắt nạt tiên sinh đâu! Cùng lắm thì nếu tiên sinh muốn chạy, hắn sẽ vác ngươi lên như vác con lừa ấy, rồi lại vác về thôi, ha ha ha!"

Khương Sơn thầm cười nhạt trong lòng "Ha hả, lũ ngốc to con các ngươi!". Nếu hắn thật sự chỉ được cái chạy nhanh, khỏe mạnh, cưỡi ngựa bắn cung giỏi, lại còn keo kiệt giữ của thì căn bản đã chẳng cần các ngươi che chở! Đừng nói là ngẩn ngơ, cho dù chỉ là một tên đại ngốc đần độn, chỉ biết chảy nước miếng thôi cũng đã được trọng dụng rồi, được không!

Hắn chẳng qua là lười nói chuyện với lũ ngốc các ngươi thôi!

Mà đám đại ngốc vẫn tưởng rằng bọn họ đang chiếu cố huynh đệ.

Mãi mới đẩy được bốn tên đại ngốc ra khỏi sân, thế giới của Khương Sơn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Vừa quay đầu lại đã thấy "người thành thật" Đồ Thất.

Khương Sơn tặc lưỡi một tiếng.

Đối phương lại cười ngây ngô, mở miệng: "Tiểu tiên sinh, trời mưa to gió lớn, ngươi vào phòng nghỉ ngơi rửa mặt đi. Ta giúp ngươi dắt con lừa đến lều bên cạnh nhé."

Khương Sơn nhướng mày, lắc đầu: "Không cần! Bạch Thông Minh cứ dắt thẳng vào phòng bên trái sân là được. Nó dầm mưa suốt đường, lát nữa ta phải lau người cho nó." Nhân tiện dặn dò một chút về kế hoạch chạy trốn đêm nay.

"Còn ngươi..."

Đồ Thất vẫn cười chân thành với cậu.

"Ngươi không cần đi theo ta, cũng đừng lại gần ta quá. Ta là người cô độc, người khác thân cận quá ta sẽ thấy khó chịu. Hơn nữa ta còn mang theo lời nguyền rủa, ai gần ta đều sẽ gặp xui xẻo. Hố to trên đường đêm qua, với cành cây bị gió thổi vào xe ban ngày hôm nay, ngươi cũng thấy rồi đấy. Hai lần đó ta với phu xe suýt chút nữa đã bị thương. Vì an toàn của ngươi, tốt nhất là nên tránh xa ta ra."

Đồ Thất chớp mắt: "Không sao đâu tiểu tiên sinh. Ta nghe về truyền thuyết của ngươi rồi, ngươi có khí vận và mưu trí nhất thống thiên hạ, người ta nói hồng nhan bạc mệnh, trời đố kỵ anh tài, trời cao coi trọng ngươi hơn một chút cũng là bình thường thôi."

Khương Sơn nhướng mày.

"Hơn nữa…" Đồ Thất đột nhiên tiến sát lại gần Khương Sơn, ôm chặt lấy cậu khi cậu còn chưa kịp phản ứng.

Trong khoảnh khắc, hơi thở nóng rực và lồng ngực cứng rắn dán chặt vào người cậu, Khương Sơn không chỉ nhướng mày, mà cả người đều dựng tóc gáy!

"Bee! Bee!!"

"Ngươi làm gì vậy?!"

Đồ Thất nhanh chóng lùi lại vài bước giữa tiếng lừa hí và tiếng người kêu, rồi lộ ra nụ cười giả ngốc vô tội: "Ôm tiểu tiên sinh biết đâu ta lại thông minh lên ấy chứ. Đại Hùng bọn họ đều bảo ta chất phác vụng về mà."

Khương Sơn: "Ha!"

"Với lại ta từ nhỏ mạng đã cứng, cả nhà mắc bệnh chỉ mình ta sống sót, cả thôn bị nạn đói, ta gặm vỏ cây cũng không chết. Trong núi sói ngậm ta đi rồi cũng không ăn, ngược lại còn tranh giành với một con hổ bệnh, khiến ta có thêm da sói với da hổ để mặc qua đông."

Dưới ánh mắt ngày càng quá đáng của Khương Sơn, Đồ Thất chân thành tổng kết: "Cho nên, tiểu tiên sinh, ta không sợ ngoài ý muốn, còn có thể bảo vệ tiên sinh. Ta không thể rời xa tiên sinh một bước, tiên sinh còn có thể đến gần ta hơn một ít."

Khương Sơn nhìn Đồ Thất, một lúc lâu sau bật cười, có chút cạn lời.

Nghe xem, đây mà là lời một người thành thật có thể nói ra sao?!

Nếu Tấn Dương Vương có thể nói ra những lời này, thì cậu đã chẳng đến mức nửa đêm mang theo lừa bỏ trốn rồi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc