Chức Mưu Sĩ Này Ta Không Làm Nữa

Chương 5

Trước Sau

break

Triệu Đại Hùng vừa nghe Lão Thất nói thì liền nóng nảy, vỗ bộ ngực mình tới mức bang bang rung động.

Khiêng "Thiên hạ đệ nhất mưu sĩ" là chuyện nói ra liền vô cùng có mặt mũi, đủ để hắn cùng đồng liêu thổi phồng tận ba tháng. Chuyện tốt bực này sao có thể nhường cho kẻ khác được?!

Khương Sơn bị hoảng sợ đến biểu tình cứng đờ: "Chuyện này không phải nhanh chậm với thịt dày hay không..."

Triệu Đại Hùng: "Ấy da, Khương tiểu tiên sinh, chớ có chậm trễ thời gian! Chúng ta liền xuất phát thôi! A ha ha, yêm thiếu chút nữa đã quên, không cần khiêng Khương tiểu tiên sinh làm gì, bọn yêm có mang theo xe ngựa to! Quân sư cố ý dặn dò bọn yêm chiêu, chiêu gì đó, nói chung là làm xe đưa tiểu tiên sinh đi đấy."

Trong ánh mắt có chút quái dị của Lão Thất, Khương Sơn nhanh chóng hiểu rõ ý trong lời Triệu Đại Hùng muốn nói: Chiêu hiền đãi sĩ.

Sau đó cậu đã bị nhét cả chăn và người vào chiếc xe ngựa to lớn xa hoa kia.

Ngay lúc mông cậu quăng ngã xuống ván xe, Khương Sơn tức đến bật cười.

"Chiêu hiền đãi sĩ" cái kiểu gì mà 3 giờ sáng đã phá cửa mà vào nhà người ta, cuốn cả đệm chăn khiêng người vào xe ngựa, thật tốt đẹp làm sao!

Tấn Dương vương, ngươi giỏi lắm!

"Lừa! Ít nhất phải mang theo con lừa trắng của ta nữa!"

Khương Sơn bám vào cửa xe, hô lên sự quật cường cuối cùng của mình trong mưa.

"Đồ Thất, ngươi chạy nhanh, mau đi dắt lừa cho tiên sinh đi." Triệu Đại Hùng cấp tốc phân phối nhiệm vụ cho huynh đệ nhà mình, Lão Thất tuy rằng mọi thứ không bằng hắn, nhưng là huynh đệ thật sự! Cho nên hắn khiêng Khương tiểu tiên sinh, huynh đệ dắt lừa cho tiên sinh là hoàn mỹ.

Nửa khắc sau, Triệu Đại Hùng liền thấy một con lừa trắng kêu "be e be e" thê lương, cùng với Lão Thất sắc mặt căng thẳng, tóc hơi hỗn độn đang khiêng lừa của cậu trên vai.

Triệu Đại Hùng: "..."

Những người khác: "..."

"Lão Thất, ta bảo ngươi dắt lừa.” Chứ không phải khiêng lừa mà!

Đồ Thất hít sâu một hơi, vẻ mặt ngụy trang vô hại có chút cứng đờ: “Dắt không nổi. Con lừa này lỳ quá, không chịu đi.”

Đâu chỉ không đi, hắn vừa tiến vào chuồng lừa liền bị con lừa trắng toát kia chế nhạo một tiếng, sau đó nó liền quay mông về phía hắn, còn định dùng chân đá bay hắn. Hoàn toàn không có ý định đi bộ.

Hắn không chút nghi ngờ đây là do Khương tiểu tiên sinh cố ý gây khó dễ, đổi thành người khác thì ít nhất phải giằng co với con lừa này nửa canh giờ.

Nhưng hắn thì khác. Lừa không đi cũng không sao, khiêng lên là xong, giống như khiêng chủ nhân của nó vậy.

Khóe miệng Đồ Thất hơi nhếch lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.

Chỉ còn Khương Sơn đứng bên cửa xe cùng con lừa trắng hai mặt nhìn nhau.

Khương Sơn: "Hầy, Bạch Thông Minh à."

Lừa trắng Bạch Thông Minh bị khiêng bốn vó cứng đờ: "... Be." Chủ nhân à, vận xui đeo bám, lừa cũng hết cách rồi.

Thật đúng là Bạch Thông Minh* một hồi.

*Câu này ở đây vừa có nghĩa chỉ lừa trắng, vừa có nghĩa là đã gặp xui xẻo, có  thông minh thì cũng vô dụng.

Đến tận đây, “Thiên hạ đệ nhất mưu sĩ" rốt cuộc vẫn là vào rạng sáng ngày sinh nhật thứ 18 của mình, thành công rời núi, mở ra kiếp sống mưu sĩ làm công đã được định sẵn.

Mà vị Tấn Dương Vương ở Tấn Đông cũng sắp trở thành vị Đại Vương đầu tiên mà cậu phò tá.

Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài xe càng lúc càng lớn, Khương Sơn thở dài: “Thôi, cái gì nên đến thì cũng trốn không thoát, đây đại khái chính là vận mệnh của thiên mệnh chi tử đi. Hy vọng vị Tấn Dương Vương này là một ông chủ tốt."

Trả lương đúng hạn, bao ăn ở, không đưa ra yêu cầu vô lý, như vậy cậu vẫn có thể sống tạm qua ngày.

Hiện giờ quần hùng cát cứ càng thêm lợi hại, sớm ngày kết thúc loạn thế cũng là một chuyện tốt.

Trong lúc Khương Sơn nỗ lực thuyết phục bản thân, giọng nói như sấm rền của Triệu Đại Hùng từ ngoài xe truyền vào: “Khương tiểu tiên sinh! Đại Vương nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy, nói chuyện có hơi thẳng thắn, yêu cầu có hơi cao. Đến lúc đó gặp Đại Vương còn cần ngài nhường nhịn nhiều, nhẫn nhịn nhiều một chút."

“Nhưng Đại Vương đối đãi với người đi theo ngài ấy đều đặc biệt hào phóng, chỉ cần ngươi nghe lời và hữu dụng thì có thể mỗi ngày cơm ngon rượu say, trái ôm phải ấp đó!"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc