Có điều, đi theo lão đạo sĩ du ngoạn thiên hạ cũng coi như là cho cậu cơ hội tích góp dồi dào cơ hội quan tinh, luyện tập kỹ năng quan trắc thời tiết.
Lại còn thu được một tấm "Bản đồ thực địa đầy đủ các thành trì trong thiên hạ", tinh tế tỉ mỉ, độc nhất vô nhị.
Giờ đây, cậu đã có thể chuẩn xác suy đoán tình hình thời tiết trong vòng hai ngày thông qua việc quan sát tinh tượng, mây trời, không khí, thậm chí là biến hoá của gió.
Thời tiết lâu dài hơn tuy khó đoán hơn, nhưng cậu cũng có thể đưa ra dự đoán với xác suất chuẩn xác khá cao. Ông già quả thật công đức vô lượng.
Đáng tiếc, ông già đó đã qua đời hai năm trước.
Sự nghiệp du hành thiên hạ, tích lũy thiên địa phong thuỷ chi khí, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu mà thôi.
Sau khi mai táng lão đạo sĩ, cậu đã quay về nhà một chuyến. Phụ mẫu vẫn yêu thương cậu như xưa, tuy rằng hiện nay họ đã có thêm con cái, nhưng mười mấy năm bặt vô âm tín, hơn ngàn bức thư dõi theo chân cậu vẫn chưa bao giờ có vẻ giả tạo hay lạnh nhạt, so với tình cảm dành cho các em của cậu cũng chẳng kém gì.
Chỉ là cậu ở nhà vỏn vẹn được mười ngày thì đã xảy ra ba lần sự cố ngoài ý muốn. Tuy những tai hoạ ấy không gây tổn thất lớn, cha mẹ cũng chẳng nghĩ là do cậu mang đến, nhưng Khương gia dẫu sao cũng là đại tộc, phụ thân cậu không phải tộc trưởng, không thể khống chế được suy nghĩ của tộc nhân.
Hơn nữa, từ lúc trở về nhà, cậu liền bị “ba lần mời" làm phiền không ngừng. Cuối cùng, cậu vẫn phải đeo chiếc túi nhỏ chứa đầy vàng lá, vội vàng rời khỏi Khương gia.
Giờ đây, cậu một mình rời nhà đã hai năm. Ngày mai chính là sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Cha mẹ và em trai em gái của cậu hẳn đã gửi quà mừng sinh nhật tới trạm dịch gần Cẩm Thành rồi. Ừm, ngày mai ngủ nướng một chút, sau đó đi dạo phố rồi nhận quà luôn!
Khương Sơn nằm trên giường, tưởng tượng những ngày tốt đẹp phía trước rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cậu còn quấn chặt mình trong chăn bông dày cộp. Ba giờ hôm nay trời sẽ đổ mưa, nhà tranh nhỏ của cậu chẳng được kín gió, phải quấn chăn kỹ mới không bị cảm lạnh.
Giờ Dần, khắc thứ hai.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Tiếng đập cửa dữ dội xé tan đêm mưa vang vào tai Khương Sơn, khiến cậu đang ngủ say cũng phải giật mình tỉnh dậy!
Khương Sơn lập tức trợn mắt, vùng dậy, liền nghe tiếng mưa rơi xen lẫn giọng nam khàn khàn như sấm vang: "Khương Sơn tiểu tiên sinh có phải trú tại đây không?! Tại hạ là Triệu Đại Hùng, thuộc hạ dưới trướng Tấn Dương Vương! Đặc biệt đến mời tiên sinh đến gặp Đại Vương nhà ta một chuyến!"
Khương Sơn: “…”
Cậu liếc mắt nhìn hệ thống, ba giờ rưỡi sáng. Lại nhắm mắt lần nữa.
Chết tiệt! Mới ba rưỡi sáng, gà còn chưa gáy cơ mà!
Nhất định là ác mộng. Nhà tranh mới này của cậu tuyệt đối không thể dễ dàng bị người tìm ra như vậy được!!
Khương Sơn chuẩn bị quay lại giấc mộng ngọt ngào.
Ba giây sau, tiếng vật nặng đổ xuống đất "rầm!" vang lên khiến cậu lại bật dậy từ trên giường.
Giữa đêm tối đen như mực, Khương Sơn hoảng sợ cuốn chặt chăn bông, trơ mắt nhìn sáu bảy đại hán xông thẳng đến trước giường mình.
Khương Sơn: "..."
Nếu không phải cậu mắt tinh, nhìn rõ trong đêm tối, chuyến này e là sẽ làm cậu bị doạ đến mất mạng, lại sống thêm một kiếp nữa.
Trước mặt những đại hán kia, cậu bọc chăn chẳng khác gì một con cừu yếu đuối.
"A ha ha ha ha! Ngại quá, Khương tiểu tiên sinh à! Cái cửa gỗ này của nhà ngươi thật không chắc chắn, ta không cẩn thận một chút đã đập bể nó rồi!"
“Nhưng mà không sao! Về sau ngươi sẽ theo Đại Vương bọn ta ăn ngon uống say, ở nhà to cửa rộng! Chẳng cần dùng cái cửa mỏng manh thế này nữa!”
Khương Sơn nhìn tên cầm đầu cao gần hai trượng, vai rộng như núi, dần dần nở một nụ cười… rất giả tạo: “Có khi nào ngươi nghĩ tới khả năng là… ta thật lòng thích cái cửa đơn sơ mộc mạc như thế không?"