Bên dưới sườn dốc là mương dẫn nước tưới, hai người lăn vào, ngã lên tuyết tụ dưới chân dốc. Tuyết quất tới tấp, bọn họ vẫn đang vật lộn.
“Xịch—”
Đoàn tàu phun khói phát ra âm thanh uể oải giữa trận tuyết triền miên. Rốt cuộc những cảnh sát phía Nam còn lại trên khoang cũng phát giác điều bất thường, bọn họ cầm súng báo hiệu chạy dọc hành lang, cuối cùng đá mở cửa buồng lái ra, bắt đầu chiến đấu ác liệt với gián điệp phía Bắc lẻn vào khoang lái.
Nhất thời tiếng súng nổ “đoàng đoàng đoàng” dày đặc.
Ở trong mương, Tạ Chẩm Thư cậy tầm vóc mình mà găm đầu gối 7-006 xuống, vặn ngược tay hắn lại dúi vào tuyết. Chỉ nghe thấy một tiếng rên, ngực 7-006 dán vào tuyết, bị Tạ Chẩm Thư cưỡng ép đè bên dưới, vụn tuyết tung tóe trên cổ.
7-006 khẽ hít vào một hơi, không biết là do bị Tạ Chẩm Thư đè hay là vì tuyết buốt quá.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Mày mang theo cái gì?”
Cặp kính trên sống mũi 7-006 trượt xuống nền tuyết. Hắn chỉ nghiêng đầu, khóe môi khẽ động đậy, hỏi vặn lại: “Anh quan tâm cái đó à?”
Tạ Chẩm Thư quan tâm.
Tờ giấy trong nhà vệ sinh nói 7-006 mang theo mình một vật nguy hiểm nào đó, khả năng cao thông tin này là giả, nhưng dù chỉ có xác suất rất thấp nó là thật, nếu không xác minh cũng sẽ có thể gây khủng hoảng cho liên minh.
“Tôi mang theo…” 7-006 không cam lòng nói cho anh, “anh buông ra đã.”
Tạ Chẩm Thư không hề có ý định buông ra, một tay anh mò ra sau lưng mình, trong bao súng da của A20 còn gài thêm còng tay. Nào ngờ một tay anh vừa bỏ ra, 7-006 đã thình lình giãy giụa thụi cho anh một cùi chỏ. Má Tạ Chẩm Thư bị đập trúng nhưng anh không tránh, anh vẫn găm đầu gối 7-006 lại, chân 7-006 không cử động được, rồi anh lại đè vào gáy 7-006.
“Cốp!”
7-006 bị ấn lại vào tuyết.
7-006: “…”
“Này,” mặt 7-006 vùi trong tuyết, giọng nghe ngồm ngộp, “anh còng tay tôi cũng vô ích thôi, tôi trâu chó có tiếng trong quân gián điệp đấy.”
Tên xấu xa sĩ diện khoe mẽ này, chóp mũi cóng tới nỗi đỏ ửng lên, cặp mắt tròn xoe ngây thơ, trông tuổi còn rất nhỏ, ngoại hình ấy khác một trời một vực với giọng điệu kiêu căng của hắn. Tuyết tan chảy ướt cổ hắn, nước chảy trên làn da trắng nõn nà của hắn như mềm mại đi, hóa thành những giọt long lanh.
Cuồng phong lốc tuyết tung hoành, 7-006 hứng cái lạnh thấu xương, không kiềm được run bần bật, nói: “Anh kéo tôi dậy đi… Mình xí xóa, lên tàu trước đã,” hắn cóng tới nỗi răng va lập cập, nói chuyện cũng không được trơn tru, “không thì chết cóng trong tuyết mất… Lạnh quá!”
Chiếc áo len sợi to của hắn không như sơ mi áo vest của Tạ Chẩm Thư, không ngăn được gió, qua mấy phút gió thốc nữa, cả người hắn đã như bù nhìn cắm giữa xứ tuyết, tứ chi cứng ngắc, mình lạnh cóng.
Tiếc là Tạ Chẩm Thư không lạnh, anh hỏi lại: “Mày mang theo cái gì?”
7-006 đáp bừa: “Thuốc nổ, tôi mang theo thuốc nổ. Lát là tàu sẽ nổ tung, được chưa?”
Ánh mắt Tạ Chẩm Thư lạnh băng: “Nói dối.”
Kẻ này là một tên lừa đảo thực thụ, không nhả ra lấy nổi một lời chân thực. Nếu hắn muốn cho nổ đoàn tàu thì hắn đã chẳng phí công lên chuyến tàu này, từng lời của hắn đều chỉ để đối phó với Tạ Chẩm Thư mà thôi.
7-006 vừa thấy tức cười vừa muốn đùa, bèn hỏi: “Thế anh thử nói xem tôi mang gì theo?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Vũ khí mới nhất của Báo Đen.”
7-006 nói: “Được, tôi mang theo vũ khí mới nhất của Báo Đen.”
Tạ Chẩm Thư im lặng, vẻ mặt càng lạnh lẽo.
7-006: “Sao? Tôi trả lời được chưa? Ồ, tôi hiểu rồi, sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh phải báo cáo tường tận lại cho tổ tình báo chứ gì. Anh viết thế này cũng được này, 7-006 mang—”
Tạ Chẩm Thư không nhịn được nữa, nói: “Câm miệng.”
7-006 lại nhất quyết không nghe lời Tạ Chẩm Thư: “Thế thì anh hỏi làm khỉ gì? Tôi đáp kiểu gì anh cũng có tin đâu. Anh…” hắn khẽ liếc nhìn Tạ Chẩm Thư, “là người tốt mà, người tốt không sát sinh.”
Tạ Chẩm Thư: “Mày đáng chết.”
7-006 hắt xì một cái, chóp mũi càng đỏ ửng. Hắn thở ra hơi trắng xóa, đáp quấy quá: “Đúng lắm, anh nói chí phải lắm, mau bắt tôi về lại tàu được không? Với cả đừng kéo cổ áo tôi nữa, anh kéo làm dão hết áo len rồi kìa, gió thổi vào làm tôi…” chưa nói xong, hắn lại hắt xì một cái nữa, giọng mũi dày, “tôi chết cóng mẹ nó mất.”
Vừa rồi Tạ Chẩm Thư có thể giết 7-006, bởi vì anh phải đảm bảo sự an toàn của chính mình khi bị bao vây, nhưng lúc này tình hình đã khác, anh đã chiếm thế thượng phong, nếu giết 7-006 thì sẽ mất đi một tay tình báo, đây là tổn thất đối với liên minh phía Nam. Bởi vậy Tạ Chẩm Thư đã đổi ý, anh phải đem 7-006 tới khu thẩm vấn trong nội thành.
Tạ Chẩm Thư bỏ chân đang ghì đầu gối 7-006 ra, xách hắn từ trong tuyết dậy.
Hai tay 7-006 bị còng sau lưng, giọng hắn nghe như lão bộc giữ nhà: “Chậm chậm thôi, đau chân.”
Tiếng súng trên tàu đã dừng lại song không biết phe nào thắng, qua ô cửa sổ vỡ chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, không có ai đến chi viện. Bọn họ muốn quay vào thì phải tự mình bò từ mương lên. Mương này khá sâu, tầm ba bốn mét, không xây theo tiêu chuẩn thống nhất của liên minh, chắc là dân địa phương tự tu sửa.
Tạ Chẩm Thư bảo 7-006: “Đi lên.”
7-006 nói: “Không có tay.”
Tạ Chẩm Thư bèn cầm tay 7-006.
7-006: “?”
7-006 đã đoán được anh định làm gì, nói: “Đừng, tôi không muốn—”
Tiếng phun khí “xịch” bỗng vang lên, hai người sững sờ, bốn mắt nhìn nhau đều vụt qua vẻ gay go.
Tàu sắp chạy!
Tạ Chẩm Thư không kịp nữa, bèn vác thẳng 7-006 lên vai, 7-006 “khụ” một tiếng, bị vai Tạ Chẩm Thư thụi vào bụng, đầu chúi xuống dưới.
Tàu bắt đầu rú còi, đây là tín hiệu sắp chạy.
Tạ Chẩm Thư lanh lẹ leo ra khỏi mương, nhưng đoàn tàu giống như con rắn vừa tỉnh ngủ giữa miền tuyết dày, lao về phía trước trong sương khói mịt mùng. Tạ Chẩm Thư vẫn chưa bỏ cuộc, anh lao mấy bước lên dốc, thấy ô cửa sổ vỡ đã ở ngay trước mặt—
“Xịch!”
Tiếng còi lảnh lót vang lên giữa làn tuyết bay, ô cửa sổ vụt qua.
Suýt soát lắm rồi!
Đoàn tàu lao đi như bay trước mặt hai người, quất theo gió tuyết phần phật tới nỗi Tạ Chẩm Thư không mở nổi mắt. Đến lúc anh nhìn lần nữa thì đoàn tàu đã chạy ra khỏi phạm vi truy đuổi được, mất hút vào miền tuyết xa xăm.
—Mẹ kiếp.
Đất trời mênh mang, gió bấc gào rít. Trong nháy mắt, cả hai như hai con kiến một thân một mình trong xứ tuyết, dáo dác nhìn chung quanh.
Hồi lâu sau.
7-006 liên tục hắt xì, đi cũng chậm rì. Hắn giẫm một chân là tuyết vùi lên tận bắp chân. Hắn than thở: “Đi đâu thế?”
Tạ Chẩm Thư ở đằng sau, nói: “Đi thẳng.”
Tóc lẫn vai 7-006 toàn những tuyết là tuyết, chỉ cần đứng yên hai giây ở đây là những bông tuyết lớn như lông ngỗng cũng có thể bám vào lông mi. Hắn đã thuộc nằm lòng bản đồ của liên minh phía Nam, nói: “Từ đây đi mười cây nữa mới có nông trại, tuyết lớn thế này, đi nửa đường chúng ta chết cóng mất.”
Tạ Chẩm Thư thở ra từng cụm sương trắng, nói: “Trên đường có trạm nghỉ chân.”
Không khí xã hội của liên minh phía Nam cực khác với liên minh phía Bắc, ngoại trừ vùng nội thành, những địa phương khác của bọn họ đều hơi lạc hậu, phương tiện di chuyển duy nhất chỉ có tuyến đường sắt này. Như ga Cá Thanh Hoa, các thành phố thị trấn xung quanh nó đều nằm cách nhau khá xa, khi mà không có tàu chạy thì người dân chỉ có thể đi bộ hoặc đi xe ngựa.
Khu vực trước mắt bọn họ hiện giờ là một mảnh đất trồng trọt, mùa đông đến, các nông dân đảm nhiệm gây trồng ở nông trại sẽ quay về thị trấn hết, hiện giờ không có xe ngựa đi qua nơi này, bọn họ chỉ có thể đi bộ.
7-006 không chỉ lạnh tới nỗi đỏ ửng chóp mũi mà đến cả tai cũng đỏ ửng. Hắn tiếp tục cất bước, lúc thở cảm tưởng tai mình sắp đông cứng tới nỗi rụng ra. Hắn nói mấy câu thôi mà gió cào xé cổ họng như dao, làm họng hắn khó chịu, nuốt nước bọt cũng còn khó.
Hai người cắm đầu đi mười mấy phút trong tuyết.
Tấm áo trên người 7-006 không còn là áo len nữa, mà là thảm băng. Những sợi len đã biến thành thứ gì đó cứng đâm chọc vào người làm cổ hắn đỏ ửng lên. Tất ướt, ống quần cũng ướt, ướt xong thì đông lại chọc vào chân, như thể mỗi một bước lại giẫm vào vụn băng.
7-006 cúi đầu nói: “Tôi hối hận quá.”
Tạ Chẩm Thư không đáp.
7-006 nói: “Sáng nay dậy tôi mặc quần mùa thu.”
Lưng Tạ Chẩm Thư lạnh cóng, chốc chốc anh lại nhớ tới chiếc áo choàng mình vứt trên tàu.
7-006 nói: “Trong va-li của tôi có một cái quần nhung hàng thật từ biên giới, số lượng có hạn cho mùa đông, mua từ một cửa hàng đại lí tên là ‘Xin chào’ ở chỗ mấy anh đấy. Mặc vào trông chân núc ních nhưng lại cản được gió rét ban đêm, nghe đâu là đồ mặc đi săn gấu vào mùa đông.”
Tên này kỳ quặc thật, rơi vào hoàn cảnh cam go này mà cũng không nản chí, vẫn còn lảm nhảm được.
7-006 nói: “Này.”
Tạ Chẩm Thư im lặng.
7-006 nói: “Tạ Chẩm Thư.”
Nghe thấy tên mình, Tạ Chẩm Thư đoán hắn đã giở thủ đoạn nào đó để xem hồ sơ của mình.
7-006: “Làm lính đặc vụ của phía Nam có vui không?”
Tạ Chẩm Thư chau mày, nói: “Câm miệng.”
7-006: “Anh lạnh lùng thế.”
“Ê—”
“Tạ Chẩm Thư.”
“Anh bắn súng dở thế.”
“Tôi muốn đi xe ngựa.”
“Anh không nói không thấy bí bức à?”
“Ê—”
Họng 7-006 động đậy, trước mắt nhòe đi. Hắn nói bô bô không phải vì muốn bắt chuyện với Tạ Chẩm Thư, kỳ thực gió lớn thế này, hắn cũng chẳng nghe rõ Tạ Chẩm Thư đáp gì, hắn nói chuyện để giữ mình tỉnh táo.
Tạ Chẩm Thư đi hai bước thì không nghe thấy giọng 7-006 nữa. Anh ngẩng mặt nhìn lên, 7-006 đổ ập thẳng xuống tuyết, chỉ nghe thấy một tiếng “ùm”, 7-006 đã nhào vào tuyết, không nhúc nhích.
Tạ Chẩm Thư nói: “Này.”
7-006 không đáp.
Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống lôi 7-006 từ trong tuyết ra, vỗ má hắn.
7-006 nhắm tịt mắt, chân mày khẽ nhíu lại vẻ rất khó chịu. Hắn thở hổn hển, tay chân cóng buốt, nhưng cả người lại nóng hầm hập. Tạ Chẩm Thư bèn kéo hắn dậy, đắn đo một lát thì luồn hai tay qua đầu gối bế hắn lên.
7-006 còn sống mới có giá trị, 7-006—
7-006 nhẹ thế.
Tạ Chẩm Thư chau mày, vẻ mặt ngờ vực. Thứ trên tay anh tựa như một đám sương mù, đám sương ấy vừa nhẹ vừa ấm, dán vào ngực anh, cuộn trong ngực anh, như phụ thuộc vào anh mà sống. Nhịp tim của Tạ Chẩm Thư mạnh mẽ, tốc độ không nhanh, nhưng anh lại không quen bị người khác lắng nghe như vậy nên bèn duỗi tay bế 7-006 ra xa một chút.
Nhưng 7-006 vừa tìm được nguồn nhiệt, chỉ muốn dán cả người vào Tạ Chẩm Thư, dù đầu óc đang mơ màng cũng cảm nhận được cánh tay duỗi ra của Tạ Chẩm Thư. Hắn lơ mơ siết lấy cà vạt Tạ Chẩm Thư, x0a nắn như tên lưu manh đùa bỡn, chẳng muốn rời xa.