Tô Hạc Đình cố kìm nén nỗi lòng kích động, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Tôi hả? Tôi ổn lắm.”
Hai bọn họ như đã xa nhau cả một đời, khi nhìn vào mắt nhau, trong mắt cất giấu cả ngàn vạn tâm tình.
Huyền Nữ lên tiếng: “Tôi phải nhắc mọi người một câu, tổ vũ trang sắp vào đây rồi. Các cậu hãy mang thư của A Tương ra khỏi đây mau lên đi.”
Rắn Lục đang nghỉ ngơi gần đó “xoạt” cái đứng lên, nói: “Không được, tôi vẫn chưa tìm thấy A Tú!”
Lúc này tiếng tim đập vẫn luôn vang vọng trong căn cứ yếu đi, cơ thể của A Tương trong lồ ng kính hơi co lại, biểu cảm đau đớn. Đồng thời giọng nói của Huyền Nữ cũng bắt đầu đứt quãng: “Nguy rồi… Tôi sắp bị… Đau quá!”
Sự co giật của A Tương càng lúc càng rõ ràng, có người đã tắt ống dẫn của em, khiến Huyền Nữ tiến vào trạng thái ngủ đông, để tổ vũ trang mở thang máy của căn cứ.
Huyền Nữ nói: “… Dừng tay…”
Nhưng cô ta không ngăn nó được, bộ xử lý thông tin đã tắt, hai ống dẫn để duy trì sự sống của A Tương đã tự động rơi xuống, cô bé như một cánh chim sa ngã, trượt xuống đáy lồ ng kính vì sức nặng của dây điện trên đầu.
“Choang!”
Tô Hạc Đình nhặt một cái xương người nhân tạo đã hỏng lên đập vỡ lồ ng kính. Cậu không quan tâm đ ến dịch dinh dưỡng tràn ra ngoài, kéo tay A Tương đưa cô bé ra ngoài.
Bởi vì bị quấy rầy nên Huyền Nữ không thể khống chế hệ thống trong căn cứ được nữa. Mấy giây sau thang máy của căn cứ lại mở ra lần nữa, tổ vũ trang đã xuống đến nơi.
Tạ Chẩm Thư đạp vào khay nấm, bẻ gãy giá thép trên đó. Sau đó anh rút một tấm vải bạt ra từ đáy khay nấm, đón A Tương từ tay Tô Hạc Đình.
Rắn Lục xoay người lại, vác súng lên nói: “Chúng tới rồi! (1)”
Hắn vừa dứt lời, thang máy đã đến nơi. Cửa mở, có người xông ra ngoài.
Rắn Lục suýt thì nổ súng, nhưng hắn vừa nhìn thấy mặt người nọ thì hai mắt trợn to, xổ ra một tràng chửi mắng phẫn nộ: “Tao đệt thằng bố mày! Sao lại là mày?!”
—Người xông vào ấy thế mà lại là A Tú!
A Tú “xoẹt” một cái lấy dao thép ra, chạy như bay đến. Tốc độ của gã cực kỳ nhanh, gần như là chỉ chớp mắt đã lướt qua những luống nấm, vung dao chém vào cổ của Rắn Lục.
Rắn Lục không nổ súng mà đỡ đòn bằng báng súng. A Tú ra tay không hề lưu tình, mỗi dao chém xuống đều là để lấy mạng người ta, chém cho Rắn Lục phải liên tục lùi về sau. Hắn nhận ra A Tú có điểm khác thường, nói: “Bọn chúng cho mày uống thuốc lú à? Ông đây mà mày cũng chém!”
Ánh mắt A Tú vô hồn, đến cả Rắn Lục là ai cũng chẳng nhận ra. Gã ép Rắn Lục đến đường cùng, đang muốn chém vào đầu thì một khay nấm đã đột ngột bổ xuống từ bên cạnh!
Tạ Chẩm thử đổi tay cầm sang một cái xương kim loại nhân tạo, “rắc” một tiếng bẻ thẳng nó, dùng làm một cây gậy tạm thời. Anh bảo: “Khuyết não.”
Không phải anh đang giễu cợt A Tú, A Tú chính xác là—
Đột nhiên A Tú xông lên, chém cái “cốp” vào cây gậy đơn sơ của Tạ Chẩm Thư. Dao thép của gã vừa được sửa xong, chất lượng đã tốt hơn trước, vừa chạm vào đã làm gậy của Tạ Chẩm Thư mẻ một miếng.
Ai ngờ Tạ Chẩm Thư còn ác hơn, khi hai bên rút gậy và dao lại đã đá văng A Tú ra ngoài. A Tú không thu lực kịp, liên tục xô đổ hai khay nấm, lăn kềnh ra đất.
Tô Hạc Đình kéo Rắn Lục lên trước dẫn đường, nói: “Mày vác súng lên, cõng A Tương đi. Để mày xe bên ngoài đấy, mày lái xe đến ngõ Thùng Sứt tìm má Phúc, má Phúc có thể bảo vệ hai người.”
Rắn Lục nói: “Tao có quen biết gì con bé này đâu, sao tao phải vác nó theo?”
Tô Hạc Đình nói: “Mày không nghe vào đầu à? Giờ A Tú bị khuyết não, trong Chợ Đen ngoài bác sĩ của Vệ Đạt thì chỉ có má mới giúp mày sửa gã được! A Tương là cháu gái của má, mày có làm hay không đây?”
Rắn Lục nói: “Làm!”
Hắn cũng không đến nỗi ngốc thật, nếu Tô Hạc Đình đã giao A Tương cho hắn thì nhất định sẽ giúp hắn cản đám người đuổi theo.
Rắn Lục bò dậy, nhanh tay cởi áo khoác Âu phục ra bọc lấy A Tương. Cổ hắn bị cứa mấy chỗ, mắt cũng không dùng được, hắn nói với Tô Hạc Đinh: “Tao không dám chắc, tao… Mẹ nó mày dựa vào cái gì mà tin tao thế? Nếu không được thì tao vứt con bé lại giữa đường đấy!”
Tô Hạc Đình đáp: “Không sao, mày vứt A Tương thì tao giết A Tú.”
Rắn Lục khiếp hãi: “Bà nó! Mày không thể nói chúng ta là bạn, hoặc là mày tin tưởng tao gì đó sao!”
Huyền Nữ yếu ớt nói: “Tôi tin…”
Tô Hạc Đình hỏi: “Cô ổn không?”
Huyền Nữ đáp: “Ý thức của tôi đang xoay tròn, tôi sắp phải ngủ đông rồi.”
Không có A Tương kết nối với bộ xử lý thông tin, năng lực của Huyền Nữ yếu đi phân nửa, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một ít vận hành cơ sở.
Tô Hạc Đình móc một tấm áp phích nhăn nhúm tử trong túi, mở ra rồi giơ lên cho Huyền Nữ chỉ còn rất ít ý thức xem. Cậu nói: “Trước khi đi, nhờ cô nói những lời này vào radio Chợ Đen giúp tôi.”
Cái áp phích vẽ hình graffiti kia rất bẩn thỉu, trên đó là bốn chữ viết ngang ngược.
Huyền Nữ học thuộc bốn chữ này rồi nói: “Chuyện nhỏ thôi, vậy… cảm ơn cậu.”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi cám ơn cô mới đúng, cô giúp chúng tôi được gặp lại nhau sau khi trời sáng. Này, Rắn Lục, đợi lát nữa lên tầng chớ quay đầu lại.”
Rắn Lục ôm A Tương, đáp lại một tiếng “Ừm”. Vốn là hắn muốn cõng nhưng lát nữa tên bay đạn lạc, hắn sợ sơ sẩy sẽ xảy ra chuyện, nên là bế A Tương là an toàn nhất.
Bên kia A Tú lại va vào khay nấm một lần nữa, gã chống dao nhổm người dậy, nghe một tiếng “Bắn” truyền đến từ cửa thang máy, thế là thu đao lại, cuộn người lăn ra sau khay nấm.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, tổ vũ trang vừa ra khỏi thang máy đã nổ súng!
Đạn “đoàng đoàng đoàng” bắn vỡ tan lồ ng kính, khiến lũ nhện mặt người bị dọa sợ chạy tán loạn.
Huyền Nữ bất chợt hét một tiếng chói tai.
Chỉ thấy đám nhện mặt người ở bốn phía đổi thành mặt khóc, giơ họng súng ở lưng lên quyết đấu chính diện với tổ vũ trang. Chỉ khoảng mấy giây là đám thành viên tổ vũ trang đã bị hạ gục.
Huyền Nữ nói: “Nhân lúc này, chạy mau!”
Ý thức của cô ta đã không còn theo lệnh nữa, sắp không thể khống chế nổi đám nhện mặt người. Bốn người lập tức rút lui, bọn họ xuyên qua rừng nấm, xung quanh những con nhện mặt người càng lúc càng nhiều. Bọn chúng xoay mặt, dần dần chuyển hướng của họng súng.
Trên người A Tú có chip an toàn, sẽ không bị chúng tấn công. Gã dốc sức đứng dậy, đuổi theo từ phía sau, nhưng bốn người đã đến cửa thang máy.
Rắn Lục vừa mới bước vào, cạnh cửa đã vang lên tiếng súng nghe “đoàng” một cái. Hắn ôm A Tương nép vào tường, kêu lên: “A Tú nằm xuống! Bọn chúng bắn rồi!”
A Tú ngơ ngác, rõ ràng không nhận ra Rắn Lục là ai nhưng lại vẫn nằm xuống như bị ma xui quỷ khiến. Gã không thể bị trúng đạn, thế là thu dao lại, trông như một con mèo đang núp.
Tạ Chẩm Thư vừa bấm nút thang máy thì trong chớp mắt tiếng súng bên ngoài lại bùng nổ, cũng may là cửa thang máy khép lại nhanh chóng, bốn người đều được an toàn.
Thang máy đi lên.
Tô Hạc Đình lặng lẽ đếm ngược, chờ “tinh” một tiếng, cửa thang máy trượt sang hai bên là cậu lập tức nổ súng.
“Đoàng!”
Khẩu súng hoa cải mới lượm được bắn trúng thành viên tổ vũ trang ở cửa, còi báo động réo vang, Tô Hạc Đình lại bắn thêm một phát súng.
“Đoàng!”
Máu bắn lên mặt cậu, cậu gọi: “Rắn Lục!”
Rắn Lục xốc A Tương lại, lăn ra ngoài. Đầu tiên gã dán sát mặt đất, để Tạ Chẩm Thư đứng đằng sau dựng lá chắn chống bom.
Tạ Chẩm Thư giơ lá chắn, chặn cửa thang máy. Cái khuyên tai chữ Thập màu bạc đung đưa, anh che Tô Hạc Đình, nói: “Ném ra đi!”
Rắn Lục không nói hai lời, vứt bom choáng ra. Cửa kính của đại sảnh “choang” một tiếng vỡ tan tành, thủy tinh vỡ văng vào không trung, sóng âm ập vào tai. Tô Hạc Đình nổ súng, hấp dẫn toàn bộ hoả lực. Rắn Lục nhắm hai mắt, bò dậy rồi chạy đi theo kế hoạch ban đầu.
Tấm lá chắn chống bom đạn bị nổ lõm cả vào, Tô Hạc Đình dựa sát rạt vào Tạ Chẩm Thư. Cậu ôm súng, nói: “Tạ Chẩm Thư.”
Tạ Chẩm Thư cúi đầu xuống nhìn cậu.
Tô Hạc Đình nói: “Ở cửa B2 có một chiếc xe máy—”
Đạn vẫn đang bắn kịch liệt, tấm khiên chống bom như đang gánh chịu một trận mưa đạn.
Đột nhiên Tô Hạc Đình dính sát lại, gần như sắp hôn phải Chỉ Huy. Cậu nói nghiêm túc: “Tôi dẫn anh đi bỏ xác nơi chân trời được không?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu không biết lái xe máy.”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi biết, rời khỏi nơi này là tôi có thể học được rồi.”
Tạ Chẩm Thư giơ cái tay đang trống lên, lần đến má Tô Hạc Đình.
Giờ phút này hệt như trong quá khứ, dù thế giới có thay đổi ra sao, Mèo sẽ mãi mãi dũng cảm như vậy.
Tạ Chẩm Thư lau sạch vết máu trên mặt Mèo, nói như cam kết: “Tôi sẽ lái.”
—Tôi sẽ, tôi ở đây, tôi mãi mãi.
Đây là những lời anh vẫn chưa từng nói ra khỏi miệng.
Tô Hạc Đình cười một tiếng, nói: “Đi thôi!”
Bọn họ chờ đến khi tiếng súng tạm ngưng rồi đột ngột tách ra làm hai phía. Chiếc khiên chống bom vẫn được giơ ra trước, thế như chẻ tre ép cho tổ vũ trang không dám tiến lên giữa tiếng còi báo động réo vang.
Tổ vũ trang của phòng thẩm vấn đều đã bị điều đi cung ứng cho trạm điện, nhóm còn thừa ở tầng dưới đã bị tiêu hao lực lượng, bây giờ chỉ dựa vào đội được điều xuống từ tầng trên để tạm chống cự, đến cả trang bị còn không tốt bằng mấy đội kia chứ đừng nói là được huấn luyện nghiêm chỉnh như họ.
Tô Hạc Đình vất khẩu súng hoa cải đi, đổi sang súng tiểu liên. Cậu giẫm lên mảnh kính vỡ, thổi một cú huýt sáo vang dội về phía xa, tay làm động tác ném lựu đạn.
Thành viên tổ vũ trang mới vừa ăn bom xong, nhất thời tất cả đều ngồi thụp xuống. Nào ngờ thứ lăn đến lại là một tấm áp phích vo tròn, khiến họ sợ bóng sợ gió một hồi.
Tạ Chẩm Thư xô cửa ra, xách Tô Hạc Đình vẫn đang nói dở “Bái bai” đi.
Thang máy trên tầng vẫn chưa dùng được, Chị Đại chỉ có thể vào từ lối thoát hiểm. Chờ đến lúc chị đến đại sảnh thì vừa hay thấy đám thành viên tổ vũ trang đang ôm đầu tại chỗ, Tô Hạc Đình và Tạ Chẩm Thư không thấy đâu.
Chị Đại hỏi: “Họ đâu rồi?”
Chị đảo mắt nhìn một vòng, nhặt tấm áp phích bị vo viên dưới đất lên, sau khi mở ra thì thấy hình graffiti quen thuộc.
Chị Đại cầm máy liên lạc lên, nói: “Xin hãy tắt—”
Cảnh sát trưởng Tiền thở hổn hển: “Cô lại làm sao vậy? Cô tổ trưởng, mau bảo đội viên của cô bắt người đi!”
Chị Đại nói: “Đội viên của tôi không phụ trách phòng thẩm vấn, xin hãy tắt đài phát thanh trong khu trước.”
Cảnh sát trưởng Tiền đáp: “Cô nghe mà không hiểu à? Tắt cái gì mà tắt! Lúc này rồi ai mà thèm quan tâm đài đóm gì chứ! Tôi bảo cô đi bắt người, đi bắt người ấy cô có hiểu không vậy?!”
Chị Đại đã nhịn gần đến giới hạn rồi.
Cảnh sát trưởng Tiền nói: “Này? Này! Cô có nghe thấy không? Cô tổ trưởng—”
Chỉ nghe một tiếng nổ inh tai, cửa kính ở cổng B2 vỡ tan tành. Chị Đại quay đầu lại, thấy một chiếc xe gắn máy lao vào màn mưa như thác đổ. Đồng thời, toàn bộ radio trong Chợ Đen đều bắt đầu phát ra câu: “Chiến vãi lù.”
Tô Hạc Đình ôm chặt eo Tạ Chẩm Thư, hét to: “Đây là lần đầu tiên tôi ngồi cái này!”
Mưa gió ập thẳng vào mặt, khuyên chữ Thập của Tạ Chẩm Thư tung bay. Anh vặn chặt tay ga, lao ra khỏi vòng vây của tổ vũ trang trong tiếng máy gầm “rừm—”, đột ngột đáp xuống mặt đất.
“Rào rào!”
Nước từ vũng nước bắn lên và cả nước mưa đều làm ướt bọn họ.
Tô Hạc Đình hét to bên tai Tạ Chẩm Thư: “Tôi—”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Cái gì?”
Tô Hạc Đình đáp: “Rất nhớ anh.”
Cơn mưa như thác đổ xoá nhoà ranh giới giữa bầu trời và mặt đất, khắp nơi đều mờ mờ ảo ảo. Bọn họ giống như một mũi tên lướt đi trong sóng biển, xông thẳng về phía trước.
Mặt Tạ Chẩm Thư sũng nước mưa, anh hơi nghiêng đầu, chừng như làm vậy thì có thể ghé lại gần Tô Hạc Đình hơn một chút, mưa vương trên chữ Thập rỏ xuống vai anh.
Cậu nói: “Em rất nhớ anh. Mỗi ngày, mỗi giây.”
***
(1) Raw Tấn Giang: 人垅了=> Có vẻ ở đây Rắn Lục đã dùng một từ địa phương, Tửu ghi ký hiệu chú thích bên cạnh nhưng chị đã quên viết thêm chú thích đó. Chanh và Rose đã tìm kiếm thông tin từ rất nhiều nguồn và tham khảo ý kiến từ những người có kiến thức sâu rộng về tiếng Trung (giáo viên dạy tiếng Trung, dịch giả, người bản địa) nhưng đều không có kết quả. Vì vậy mình xin phép được tạm thời phóng tác như trên, sau này nếu Tửu có thêm chú thích về câu này thì chúng mình sẽ sửa lại.