Tô Hạc Đình đập thật lực lên cửa kính, tà áo choàng màu đen chợt lướt qua mắt cậu như cánh quạ đen, trả lời tiếng kêu của cậu bằng sự im lặng.
Tiếng tàu chạy rầm rập át mất bầu huyên náo, chẳng ai để ý bọn họ là ai, nhưng dù Tô Hạc Đình chạy nhanh cỡ mấy về sau, cậu cũng chẳng thể đuổi kịp dáng hình đang biến mất của Tạ Chẩm Thư.
Tạm biệt.
Đoàn tàu tựa một mũi tên đã rời cung, chớp mắt trong mấy phút đã chạy vào trong đường hầm, bên ngoài cửa sổ chìm vào bóng tối dày đặc. Mặt kính phản chiếu lại gương mặt Tô Hạc Đình, cậu kéo quả bóng bay, vẻ mặt giống như ngày bị gã một mắt đưa đi.
Tới khi tàu ra khỏi đường hầm, bên ngoài là màn đêm thê lương. Đèn đỏ trên tháp canh trong nội thành xoay tròn, tuyết vẫn cứ rơi.
Tô Hạc Đình quay lại chen ra ngoài hành lang, bảo một người nhân viên: “Bao giờ đến ga Mục Dương vậy? Tôi phải xuống tàu.”
Ga Mục Dương là một trạm dừng nhỏ trên tuyến đường giáp khu nội thành, thường thì tàu sẽ dừng lại ở ga này vài phút.
Người nhân viên đáp: “Xin lỗi anh ạ, đây là chuyến đặc biệt chở vật tư nên sẽ không dừng lại giữa chừng.”
Tô Hạc Đình thò tay vào túi, bên trong còn chứng minh thư mà Tạ Chẩm Thư chưa lấy. Cậu dành vài giây sắp xếp lại lời lẽ rồi bảo: “Tôi là đặc phái viên của tổ tác chiến tình báo nội thành, dựa vào thông tin tình báo mới nhất tối qua thì 7-006 sẽ lên chuyến tàu này đến nơi đóng quân của bộ đội biên giới, nhưng tôi vừa mới phát hiện tình báo bị sai, 7-006 không lên tàu, hắn giấu thuốc nổ bên trong lô vật tư quân dụng này, tôi phải lập tức kiểm tra tất cả các khoang tàu, đồng thời đưa chỉ thị dừng tàu.”
Người nhân viên bàng hoàng, song vẫn không quên nhiệm vụ mà hỏi: “Xin Chỉ huy hãy trình chứng minh thư…”
Người nhân viên: “Tôi không quyết định được, anh hãy liên lạc với trưởng tàu trước ạ.”
Tô Hạc Đình nói: “Dẫn đường đi, nhanh lên.”
Bọn họ tất tả đi qua các khoang đến gần buồng lái ở đầu. Trước khi vào buồng lái, vài bảo vệ lại kiểm tra chứng minh thư của Tô Hạc Đình lần nữa. Tới khi Tô Hạc Đình vào trong buồng lái, người trưởng tàu đã hay tin bèn đích thân chủ động đón tiếp cậu.
Tô Hạc Đình nói: “Cảm ơn ông đã cống hiến cho liên minh, tôi yêu cầu dừng tàu lại, kiểm tra tất cả các khoang tàu cùng hành khách.”
Trưởng tàu mặc đồng phục thẳng thớm ngay ngắn, ông ta nhìn chứng minh thư hồi lâu rồi gật đầu với Tô Hạc Đình: “Thưa anh đặc phái viên, tôi ủng hộ nhiệm vụ của anh, nhưng không thể tùy tiện dừng tàu lại được. Chắc anh rõ hơn tôi lô quân trang này trọng yếu với tiền tuyến cỡ nào chứ. Tôi phải đến ga theo đúng thời gian quy định, không thì sẽ phải chịu trách nhiệm với quân đội. Nhưng mà anh yên tâm, tôi có thể cử người đi kiểm tra các khoang tàu cùng hành khách với anh, trong quá trình tàu chạy, bọn tôi sẽ dốc hết sức phối hợp với anh.”
Tô Hạc Đình quả quyết từ chối: “Không được.”
Trưởng tàu hỏi: “Vậy ý anh ra sao?”
Không phải do ăn may mà người đàn ông này được cử đi quản lý vật tư, ông ta rất khó xơi. Có lẽ ông ta đang nói thật, song còn có một nguyên do khác khiến ông ta không muốn dừng tàu lại, đó chính là dù đã xem chứng minh thư rồi, ông ta cũng vẫn không tin tưởng một trăm phần trăm danh tính của Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình không thể để bại lộ, cậu vừa nhẩm từng giây từng phút để tháo chạy, vừa tính toán xoành xoạch trong đầu. Cậu nói ngay: “Phải dừng tàu lại, mốt ông cứ việc báo cáo y nguyên cho bên quân đội là tôi cưỡng chế ông dừng tàu, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm.”
Trưởng tàu nói: “Thưa anh đặc phái, trong chiến tranh, từng giây từng phút đều quý như vàng. Anh làm việc cho tổ tình báo tác chiến thì anh cũng nắm rõ nhiều tin tức từ tiền tuyến hơn tôi. Giờ chúng ta đang đánh trận rất cam go, quân phía Bắc đã cử đi vũ khí chiến tranh kiểu mẫu mới, bộ đội biên giới cần—”
Tô Hạc Đình nói: “Thuốc nổ có thể nổ bất cứ lúc nào, đến khi qua ga Mục Dương thì ông không chỉ phải đối mặt với sự khiển trách từ quân đội đâu. Nếu không phát hiện được thuốc nổ trước khi vào địa phận của bộ đội biên giới, chúng ta sẽ không chỉ thiệt hại lô quân trang này mà còn cả các sĩ quan biên cảnh nữa. Ông định dùng tính mạng của bao nhiêu con người để đánh cược tương lai của mình? Một nghìn à, hay là mười nghìn?”
7-006 nắm rõ liên minh phía Nam như lòng bàn tay, cậu dồn người trưởng tàu với khí thế kiên quyết ngang tàng, ánh mắt gần như liều lĩnh.
Thời gian cứ trôi qua từng giây khắc, chẳng biết bao lâu sau, rốt cuộc người trưởng tàu cũng bỏ cuộc trong trận giằng co. Ông ta hơi lùi lại liếc đồng hồ đeo tay một cái, bảo: “Mười phút nữa sẽ tới ga Mục Dương, chúng ta sẽ dừng lại ở đó… Mời anh lập tức bắt đầu kiểm tra thuốc nổ.”
Tô Hạc Đình dùng hành động để trả lời trưởng tàu, cậu quay đi mở cửa, kéo đài phát thanh trong tàu xuống nói bằng giọng hết sức chuyên nghiệp: “Xin tất cả hành khách hãy quay về chỗ ngồi, bắt đầu từ bây giờ, không được phép đi lại, các nhân viên cùng phối hợp với tôi…”
Các khoang xe đóng chặt, các nhân viên bắt đầu kiểm tra hành lí theo ghế ngồi, nhất thời nơi nơi dậy lên những tiếng thắc mắc. Tô Hạc Đình tiến vào khoang chở quân trang theo người dẫn đường rồi bắt đầu kiểm tra chỗ thuốc nổ không tồn tại.
Mười phút sau, tàu dừng ở ga Mục Dương. Tô Hạc Đình bảo người dẫn đường: “Gọi bảo vệ với nhân viên của ga Mục Dương tới, bảo bọn họ cùng kiểm tra thuốc nổ.”
Cửa tàu mở ra, bọn họ xuống tàu. Tô Hạc Đình xin một điếu thuốc rồi cầm giữa hai ngón tay như định hút. Cậu ra phía sau tàu, ra hiệu mình cần đi vệ sinh, rồi vén rèm lên nhảy thẳng qua trạm thu vé, lao vù như tên b ắn ra ngoài.
Cậu cần một chiếc xe.
Tô Hạc Đình tìm được một bốt điện thoại công cộng, cậu bèn gọi đi. Hai giây sau, cậu nói: “Mèo đây.”
Phía đối diện hơi sững người, rồi sau đó mừng rỡ thốt lên: “Tổ trưởng! Nửa tháng rồi không nhận được lệnh nào từ cậu, bọn tôi còn tưởng cậu xong rồi chứ, đệt mịa! Cậu có khỏe không?”
Tô Hạc Đình nói: “Đang ở đầu đường cách ga Mục Dương 800 mét, tôi cần một con D300 chạy được trong tuyết dày với một giấy thông hành để đi vào nội thành.”
Đầu bên kia lặng thinh.
Tô Hạc Đình: “Nghe thấy không? Ngay bây giờ.”
Đầu bên kia: “Nhưng mà…”
Cơn phẫn nộ cậu đã đè nén xuống suốt chặng đường tức thì bùng phát, cậu giơ chân đạp cái thùng rác cạnh bốt điện thoại, xẵng giọng: “Nhưng cái chó gì mà nhưng!”
Bên ngoài tuyết đổ lơ thơ, quả bóng bay mèo ma hồng bị thủng khí một lỗ, chú mèo ngơ ngác móp xọp, ủ rũ lơ lửng giữa không trung.
Tô Hạc Đình nghiến răng, rồi bỗng giơ tay lên che nửa mặt. Bao cảm xúc lặng lẽ va vào lồ ng ngực cậu, mãi lâu sau cậu mới khẽ lẩm nhẩm: “Xin lỗi, cho tôi một chiếc xe với.”
7-006 chưa bao giờ suy sụp, sự khác thường của cậu khiến đối phương ngạc nhiên. Đầu bên kia đáp: “… Xin lỗi cậu, tổ trưởng à, trong nửa tháng cậu biến mất…”
Điện thoại đầu bên kia bỗng bị giật mất, giọng nói của một người mà Tô Hạc Đình vừa quen vừa ghét truyền vào ống nghe: “A lô? Ê, 006 đấy à?”
Tô Hạc Đình dần thõng cánh tay, gọi số hiệu đối phương lên: “004.”
7-004 đang nhai kẹo cao su nghe “nhóp nhép” mà chẳng màng đến ai. Hình như y không hợp với Tô Hạc Đình, đáp bằng một giọng vô cùng chướng tai: “Mày vẫn chưa ngoẻo cơ à? Trời ơi, khó xử thế nhở, sếp Phó cử tao đến thay thế mày mất rồi còn đâu, làm sao giờ? Tao cũng có muốn đâu! Nhưng lệnh mà, cãi thế nào được. Mày đang làm gì đấy? Đang bị bọn nông dân chân đất mắt toét miền Nam đuổi giết à?”
Tô Hạc Đình không nói, cậu cầm quả bóng bay, não xoay vần: Phải nghĩ cách thoát khỏi 7-004.
7-004 che ống nghe, thì thầm: “Tao không quan tâm mày đang làm gì, nhiệm vụ này thành của tao rồi, mày về nhà đi, đừng có ở đây nữa, tao không cho mày ké đâu.”
7-004 khác Tô Hạc Đình, y coi Báo Đen làm chỗ dựa cả đời còn lại của mình, y sẽ thi hành nghiêm ngặt từng mệnh lệnh của Phó Thừa Huy. Đối với Phó Thừa Huy, trong một số thời điểm dùng 7-004 thì tốt hơn Tô Hạc Đình, bởi vì y trung thành.
Tô Hạc Đình nói: “Tao làm xong nhiệm vụ của tao rồi.”
7-004: “Giết Mắt Cáo chỉ là nửa đầu thôi, còn nửa sau nữa. Nhưng mày nói cũng đúng, nhiệm vụ của mày xong rồi.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Mày còn định làm gì nữa?”
Nhưng 7-004 đáp: “Mày xem pháo hoa bao giờ chưa? Cái loại nổ tung tóe khắp trời ấy.”
Tô Hạc Đình nắm chặt ống nghe, tim bỗng đập dồn dập, cậu có dự cảm xấu. Cậu nói: “Chưa xem, cũng không muốn xem.”
7-004 nói mát: “Mày cũng có được quyết đâu, không muốn xem cũng phải xem, đây chính là món quà đầu tiên sếp Phó tặng cho liên minh phía Nam năm nay đấy.”
Tô Hạc Đình: “Mày đang nói gì cơ?”
7-004 cười gian xảo: “Tao đang chúc mày, chúc liên minh phía Nam, chúc toàn thể nhân loại—một năm mới vui vẻ.”
Y vừa dứt lời, cả ga tàu nổ ruỳnh! Luồng khí hất tung nóc nhà ga khiến tòa nhà cao bốn tầng sụp đổ trong chớp mắt. Nhoáng cái, lớp kính bốt điện thoại nổ “xoảng”, sợi dây gắn quả bóng bay đứt lìa, kính vỡ bắn vào tua tủa.
Đệt!
Tô Hạc Đình ôm đầu va vào điện thoại giữa trận kính vỡ, ống nghe tuột khỏi tay.
Trong hơn chục giây dài một cách quái lạ ấy, tai Tô Hạc Đình bị nhiễu tiếng ồn trắng. Tiếng tim đập thình thịch dường như bị kéo dài, mũi cậu sặc mùi thuốc súng.
“A lô?”
Ống nghe vẫn còn gắn với dây điện thoại đong đưa giữa không trung, tiếng 7-004 không tắt.
Tô Hạc Đình hoa mắt, cậu quẫy đầu thật mạnh rồi bò dậy. Cậu rung rung người, kéo quả bóng bay nát, chú mèo ma màu hồng đã vỡ thành mấy mảnh.
7-004 nói: “Mày chết rồi đấy à? Thế tao ghi bị ám sát vào báo cáo nhé? 006?”
Mặt Tô Hạc Đình có vết kính cứa, cậu dùng sống tay quệt máu, cậu muốn ghép quả bóng bay lại nguyên vẹn như ban đầu.
Nhưng quả bóng yếu ớt quá, không chữa được.
7-004 vẫn bô bô: “Tao nghe thấy tiếng bước chân của mày đấy, mày vẫn chưa chết cơ à, chưa chết thì kêu một tiếng coi. Chuyện là như vầy nè, vũ khí kiểu mới của chúng ta đã tàn sát xong ở biên giới rồi, bọn chân đất mắt toét đi lùi với thời đại kia giờ như đàn gà đang chờ bị làm thịt thôi. Tao không biết mày còn dằng dưa cái gì nữa, nói chung là tao đã tuồn thuốc nổ lên tuyến đường sinh mạng của bọn nó rồi. Ui chao, mấy chuyến tàu này giúp nhiều lắm, nếu chuyến này mà không bị mày làm dừng lại thì nó đã có thể thiêu luôn—”
Cậu ngẩng mặt lên, hốc mắt đỏ hoe. Cậu chẳng có gì, chỉ có trái bóng bay này, nhưng giờ thì cậu thật sự chẳng còn gì nữa rồi.
Tô Hạc Đình nghiến từng chữ: “Rác rưởi, cặn bã, bắt đầu từ bây giờ mày hãy cắp đít về phía Bắc đi, nếu tao gặp mày trên đường—dù tao gặp mày ở đâu, chắc chắn tao cũng sẽ giết mày.”
7-004 im lặng một chặp, rồi bật tiếng cười khó hiểu. Y vừa cười vừa vỗ đùi: “Mày là trẻ con thật đấy à? Tao lại sợ quá cơ.” Thế rồi, giọng y lại ác hẳn đi, “Tới đi, đi tìm tao đi, xem xem ai trong chúng ta mới là rác rưởi. Cơ mà xin lỗi mày nhé, tao phải cúp máy đây, mày có nghe thấy tiếng máy bay không? Mã Ares (1) sắp bay qua ga Mục Dương rồi đấy, đêm nay là đêm oanh tạc. Chút thù vặt giữa tao với mày chẳng là gì so với chiến tranh, nên là xin mày cút xa giùm, đừng có ngáng đường.”
Tô Hạc Đình giật đứt phựt dây điện thoại rồi quẳng ống nghe đi. Cậu bước ra khỏi chiếc bốt điện thoại tan hoang, ngẩng mặt lên trong tuyết. Mấy phút sau, cậu thật sự nghe thấy tiếng máy bay.
Mã Ares là khí cầu chiến đấu hàng đầu của liên minh phía Bắc, nó là chỉ huy của tất cả các máy bay, chiến tích lẫy lừng nhất của nó là san phẳng khu Đình Trệ chỉ trong thời gian rất ngắn, biến khu Đình Trệ thành một khu đổ rác không cứu vãn đặng.
Phó Thừa Huy từng thề sẽ không dùng đến Mã Ares nữa, Tô Hạc Đình đã tin, tất cả dân chúng cũng đã tin, nhưng lão ta đã nuốt lời.
Trong nửa tháng biến mất, Tô Hạc Đình đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện, cậu coi thường những kẻ tai to mặt lớn này, bọn chúng nào quan tâm đ ến sống chết của những mảnh đời nhỏ bé, mỗi người đều chỉ là một quân cờ để bọn chúng thao túng, những kẻ cuồng chiến tranh phải dùng ngọn lửa chiến tranh để thiêu đốt toàn thế giới.
Một cái gật đầu của Phó Thừa Huy ở khu Quang Quỹ, bom sẽ dội từ trên trời xuống như sao rơi, chúng bay thành từng chùm, thắp sáng đêm tuyết ở liên minh phía Nam, giữa những tiếng réo từ tháp canh, chúng đáp xuống nhà dân.
Trong chớp mắt, mặt đất rung chấn dữ dội, toàn bộ ga Mục Dương bùng cháy trước mắt Tô Hạc Đình.
Dừng lại—
Tô Hạc Đình siết chặt những mảnh bóng bay, giữa con sóng lửa, cậu nghe thấy hằng hà sa số những tiếng gào khóc. Cuối cùng cậu đã thấu tỏ uy lực của chiến tranh, nó không phải sự tự tại trên những chuyến tàu, mà là trận oanh tạc lạnh lùng không phân biệt.
***
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Ares: Thần chiến tranh trong thần thoại Hy Lạp.