Giữa trận giao chiến dữ dội, Tô Hạc Đình cuối cùng cũng đã lĩnh hội được sự nguy hiểm của người lớn, Tạ Chẩm Thư chẳng làm gì cả, chỉ với một nụ hôn anh đã làm chân cậu mềm nhũn đi, rồi cậu lại hôn từng nụ xin tha.
7-006: “Xin lỗi anh.”
Cậu bị hôn nhếch nhác cả người, còng tay thì bị Tạ Chẩm Thư kéo nên che không đặng cần cổ với đôi tai đỏ ửng của mình. Cặp mắt tròn xoe óng ánh nước nhìn Tạ Chẩm Thư, trong ấy không còn sự xấu xa ranh mãnh nữa, mà lại ngập tràn sự rụt rè.
Tạ Chẩm Thư thở hơi chậm lại, chóp mũi gần như dính vào Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình sợ lại bị hôn lần nữa, trước ánh nhìn chăm chú của Chỉ huy, cậu khẽ nuốt nước miếng, nói: “Tôi xin lỗi anh mà.”
Cái tên cây ngay không sợ chết đứng nhà cậu y như một đứa trẻ quậy phá, hễ chọc giận Tạ Chẩm Thư là lại xin lỗi để xoa dịu anh. Nhưng có lẽ chính cậu cũng chẳng nhận ra lời xin lỗi ấy chẳng mang chút sợ hãi nào, mà lại giống như đang làm nũng hơn nhiều.
Tô Hạc Đình xoắn xuýt vì sợ nụ hôn lại tiếp tục. Cậu bảo: “Anh hận tôi ư? Đừng mà, sao lại hận tôi chứ? Bởi vì tôi lừa anh sao? Nhưng tôi lừa nhiều người lắm mà, bọn họ có hận tôi đâu.”
Tô Hạc Đình nào hay cái “hận” này chẳng phải hận đó, cậu bảo: “Hay là anh hận chiến tranh đi? Tai họa đều từ nó mà ra.”
Tạ Chẩm Thư: “Cậu—”
Tô Hạc Đình cuống quýt: “Tôi không muốn giết anh, anh cũng không muốn giết tôi, quá trùng hợp, thế thì bọn mình hợp tác nhé?”
Ngón tay cậu thăm dò kéo kéo thử chiếc còng tay thành một đường cong, vẻ mặt rất mực chân thành.
Những cảm xúc nơi ánh mắt Tạ Chẩm Thư lạnh đi, rất lâu sau anh đáp: “Không.”
Tô Hạc Đình: “Chắc chắn lần này tôi sẽ không lừa anh nữa.”
Tạ Chẩm Thư không tin, anh bỏ tay ra, tóm lấy quả bóng bay mèo ma hồng sắp bay đi mất.
Mặt Tô Hạc Đình tái mét kinh hoàng: “Anh làm gì đấy!”
Tạ Chẩm Thư nắm tai chú mèo ma màu hồng, giọng vô tình: “Cậu thề đi.”
Tô Hạc Đình: “Tôi thề!”
Tạ Chẩm Thư: “Nói hẳn hoi.”
Tô Hạc Đình ngoan ngoãn, chân thành thề thốt: “Tôi thề, tôi thề lần này tôi tuyệt đối sẽ không lừa Tạ Chẩm Thư nữa, tôi đảm bảo sẽ biết thân biết phận lúc hợp tác, bảo đảm cả hai an toàn… Sao anh lại bấu nó!!!”
Nghe Tô Hạc Đình thề lại càng làm Tạ Chẩm Thư giận. Anh vừa mới hôn Tô Hạc Đình xong, vậy mà trong lòng cậu lại chỉ có mỗi bóng bay.
Tô Hạc Đình quan sát từng sắc mặt cử chỉ của anh, thấy ánh mắt lạnh lùng của Chỉ huy thì lại càng bối rối. Cậu nhủ thầm: Bấu mình cũng tức mà bấu bóng bay cũng tức, anh ta khoái giận mình ghê.
Nghĩ vậy, cậu bèn hơi giơ ngón tay lên cào vào mu bàn tay Tạ Chẩm Thư. Động tác ấy nhẹ bẫng như chỉ là một phản xạ bản năng, nhưng nó lại thực sự khiến Tạ Chẩm Thư buông mèo ma hồng đi. Quả bóng bay hình dáng lạ lùng chậm rãi bay bổng lên, lại đụng vào trần nhà.
Tô Hạc Đình yên tâm rồi mới nói: “Chuyện hợp tác thì phải nói thầm.”
Nhưng cậu đang ngồi hẳn trên người Tạ Chẩm Thư rồi còn đâu, nói thầm nữa thì ai nghe ra.
Tạ Chẩm Thư: “Bắt đầu nói từ vụ Mắt Cáo.”
Tô Hạc Đình: “Không, phải bắt đầu nói từ ba mẹ anh.”
Chuyện là thế này—
Ở liên minh phía Nam có một giáo phái gọi là Thiên Tứ giáo, hai mươi lăm năm trước, Thiên Tứ giáo từng nắm quyền điều khiển mọi chiều hướng phát triển ở liên minh phía Nam, số lượng tín đồ của nó không chỉ trải rộng khắp nơi mà còn có sức ảnh hưởng chính trị cực lớn. Ba mẹ Tạ Chẩm Thư là hai tín đồ tận tụy của Thiên Tứ giáo, bọn họ có thể trở thành ủy viên của liên minh chính là nhờ thân phận tín đồ của bọn họ.
Khi ấy, xung đột giữa liên minh Nam Bắc đang trên đà gia tăng, trong bầu không khí căng thẳng ở liên minh, nội bộ Thiên Tứ giáo bắt đầu chia rẽ thành phe chủ chiến với phe chủ hòa. Nhằm giành chiến thắng khi bỏ phiếu trong cuộc họp chuẩn bị tham chiến, cả hai phe đều chủ động cầu hòa với quân đội.
Sau một năm tranh chấp, phe chủ hòa giành chiến thắng. Bọn họ cùng hợp tác với quân đội tuyên bố hiệp ước hòa bình với liên minh phía Bắc, song lại ngay lập tức bị liên minh phía Bắc từ chối, đó là lần đầu tiên chiến tranh Nam Bắc nổ ra, kết thúc với sự thua cuộc của liên minh phía Nam.
Sau khi thua trận, quân đội phía Nam lại quay sang phe chủ chiến, cùng hợp tác với họ để tiến hành một thí nghiệm mang tên “Thần Tứ”.
Tô Hạc Đình nói: “Dựa trên tin tức của bọn tôi thì kế hoạch ‘Thần Tứ’ này chính là kế hoạch người nhân tạo.”
Tạ Chẩm Thư nhớ ra gì đó, anh nói: “Chưa kéo dài được năm năm đã thất bại.”
Tô Hạc Đình nói: “Đúng thế, nó đã thất bại, nghe nói là do thí nghiệm này vô nhân đạo nên bị quần chúng phản đối, nhưng cái thí nghiệm này lại để lại một vài mầm mống tai ương, chẳng hạn như…”
Chẳng hạn như 36810 đã từng tham gia thí nghiệm, những người tham gia vào kế hoạch “Thần Tứ” như ba mẹ Tạ Chẩm Thư đều bị xóa sổ sau khi thí nghiệm kết thúc. Song sức ảnh hưởng của Thiên Tứ giáo hãy còn tồn tại, Tạ Chẩm Thư bị giữ lại làm quân cờ hòa bình, năm 12 tuổi bị đưa tới trung tâm bồi dưỡng nhân tài của liên minh để được giáo dục chu toàn.
Tô Hạc Đình bắt lấy điểm ấy: “Lúc đến đây làm nhiệm vụ, tôi được lính trong quân đội của các anh giúp đỡ. Bọn họ bố trí một kiểm thính viên cho tôi, xong còn cung cấp cho tôi lịch trình thường nhật chi tiết của Mắt Cáo nữa.”
Tất nhiên, những việc này được thực hiện một cách vô cùng khéo léo. Kiểm thính viên đã ngụy trang thành nhân viên tình báo của liên minh phía Bắc rồi giữ liên lạc với Tô Hạc Đình qua điện thoại.
Tô Hạc Đình dụi chóp mũi, kể với vẻ bí ẩn: “Cơ mà lắm khi cái lịch trình này rõ ràng quá nên đâm ra lại kỳ lạ.”
Những thông tin tình báo mà kiểm thính viên cho Tô Hạc Đình quá cặn kẽ, như thể Mắt Cáo đã nhận được chỉ thị sẵn theo lịch để hành động rồi vậy, thành thử Tô Hạc Đình bắt đầu hoài nghi danh tính của kiểm thính viên.
Tô Hạc Đình nói: “Sau đó tôi dựa vào những manh mối mình tự rút ra thì phát hiện tên kiểm thính viên đó là cộng sự giả, có kẻ cử hắn đến để giúp tôi giết Mắt Cáo. Lạ đúng không? Khi ấy Mắt Cáo cực kỳ được trọng vọng ở liên minh phía Nam, các anh đi giết gã làm gì? Ban đầu tôi nghi đối thủ chính trị của Mắt Cáo đang hãm hại gã, nhưng nghĩ thông rồi thì tôi nhận ra Tổng chỉ huy liên minh phía Nam của bọn anh muốn giết gã.”
Tô Hạc Đình búng tay: “Đúng thế, Mắt Cáo đã bị bại lộ. Tôi không biết vì sao gã lại bị lật tẩy, nhưng nói chung là Tổng chỉ huy liên minh phía Nam đã biết gã là điệp viên hai mang Báo Đen cử tới, song muốn xử gã thì không còn kịp nữa, gã được quân đội sùng bái, nếu giết gã, chắc chắn phía quân đội sẽ bất mãn.”
Thế nên Tổng chỉ huy đã nghĩ đến một biện pháp khác, ông ta sai tổng đài tuồn thông tin tình báo về Mắt Cáo cho 7-006, để 7-006 cùng 7-001 đến từ Báo Đen cùng hợp tác giết Mắt Cáo.
Tô Hạc Đình nói: “Nhưng xong xuôi thì tôi vẫn ở lại đây, nên là—”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi đến.”
Tô Hạc Đình “Ừ” tiếng bằng giọng mũi, nói: “Kiểm thính viên tiết lộ thông tin cá nhân của anh cho tôi, bảo tôi anh là lính tinh nhuệ đến để dọn dẹp mạng lưới tình báo trong nội thành, nên tốt nhất tôi hãy sớm giết anh.”
Tạ Chẩm Thư trầm giọng: “Trong khi nhiệm vụ tôi nhận được chính là xử lý 7-006, đồng thời tìm ra gián điệp trong nội bộ quân đội.”
Hai bọn họ bị đẩy tới nhau, bọn họ đều là những cái gai mà Tổng chỉ huy muốn giải quyết. Dù là 7-006 giết Tạ Chẩm Thư hay Tạ Chẩm Thư giết 7-006 thì đến cuối cùng bọn họ vẫn sẽ phải chết, bởi Tổng chỉ huy luôn dõi theo nhất cử nhất động của họ.
Tô Hạc Đình nói: “Ngoài chuyện ba mẹ anh ra thì có phải anh từng làm phật ý Tổng chỉ huy không vậy? À… Nhớ ra rồi, nghe đâu anh từng từ chối đề nghị của ông ta lúc ở Học viện Quân sự nhỉ.”
Bằng không dựa vào lí lịch của Tạ Chẩm Thư thì sao lại đến nỗi bị cử tới khu tập huấn.
Nhưng Tô Hạc Đình vẫn thấy nghi ngờ, cậu duỗi ngón tay ra làm dấu “nhỏ”: “Tổng chỉ huy của bọn anh bụng dạ nhỏ nhen hẹp hòi thế.”
Chỉ vì bị từ chối mà lại nhất quyết đòi giết Tạ Chẩm Thư thì chẳng vô lí quá sao.
Tạ Chẩm Thư trầm ngâm: “Có lẽ…”
Anh vẫn chưa nói hết.
Tô Hạc Đình xịch lại gần: “Có lẽ làm sao?”
Tạ Chẩm Thư chăm chú nhìn vào ánh mắt gần trong gang tấc của cậu, nói: “Bụng dạ ông ta hẹp hòi như vậy thật đấy.”
Chóp mũi hai người sắp cụng vào nhau, tiếc là Tô Hạc Đình lại đè lên ngực Tạ Chẩm Thư, duy trì khoảng cách nhất định với Chỉ huy.
7-006 vẫn mới chỉ là một đứa bé con, trước giờ cậu luôn hồn nhiên cho rằng hôn chỉ là môi chạm môi mà thôi, nhưng Tạ Chẩm Thư đã dạy cậu không phải thế. Như vừa nãy, như lúc này, cậu cảm giác Chỉ huy mang một sức hấp dẫn rất trí mạng mà lại khó lờ đi với mình.
—Muốn hôn anh ta ghê.
Đầu Tô Hạc Đình bỗng nảy ra suy nghĩ ấy, trong khoảnh khắc đó, cậu rời mắt đi như trốn tránh, nhìn xuống cổ áo Tạ Chẩm Thư.
Đó giờ cổ áo Tạ Chẩm Thư luôn thắt cà vạt ngay ngắn, nhưng giờ cà vạt lại bị kéo lỏng lẻo. Tô Hạc Đình chỉ cần giơ ngón tay lên là có thể cởi hết cúc áo của anh ra.
Tô Hạc Đình chợt hỏi: “Anh muốn hôn không?”
Cậu chớp chớp đôi mắt, nhìn Tạ Chẩm Thư với một vẻ thẳng thắn chết người, người vừa mới xin tha vừa nãy cũng đường đường là cậu kia mà.
Tạ Chẩm Thư không muốn mắc bẫy mà cũng không muốn bị cám dỗ, anh chỉ nhìn mà không phản ứng.
Nhưng rồi ngay sau đó Tô Hạc Đình lại hỏi: “Hôn thêm cái nữa có đổ ghế không? Chúng ta có lăn xuống đất không? Anh…”
Cậu ranh mãnh cong môi lên nói tiếp: “Anh có cứng tiếp không?”
Ở đâu chẳng có người xấu, nhưng Tạ Chẩm Thư xác định cái kẻ đang ngồi trên đùi mình đây mới đúng là một tên ác ma. Anh kéo căng chiếc còng tay, trong tình cảnh bốn bề thọ địch—