Tô Hạc Đình giải quyết xong đám côn đồ thì kéo người đàn ông dưới sông lên, đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên má ông ta.
Giây lát sau, ông ta sặc đôi tiếng rồi mở mắt ra. Cả người ông ta ướt như chuột lột, ông ta thở hồng hộc, nhưng đến lúc nhìn thấy Tô Hạc Đình thì phản ứng đầu tiên của ông ta lại là che mặt.
Tô Hạc Đình bèn nói: “Đừng che, tôi không đánh ông đâu.”
Qua khe hở cánh tay, ông ta dòm lén Tô Hạc Đình trong ánh sáng ảm đạm. Máu bắn lên tấm áo phông của cậu thiếu niên làm cổ áo cậu đỏ quạch, nhưng mặt cậu lại tỉnh bơ.
Tô Hạc Đình nói: “Lần sau đừng gào lớn thế.”
Cổ họng ông ta nuốt mấy cái rồi mới bỏ tay ra, giữa mùi máu tanh nồng, ông ta nhìn thấy xác anh Thần. Ông ta muốn cử động nhưng lại ngay lập tức phản ứng kịp, hỏi: “Là cậu ư? Cậu chính là người bảo vệ tôi ư?”
Tô Hạc Đình nói: “Là tôi.”
Người đàn ông ngờ vực hỏi: “Cậu là chó đầu đàn à?”
Chó đần chó khôn gì ở đây vậy.
Tô Hạc Đình cúi mặt thay đạn cho khẩu súng lục, xong cậu vén tóc ra cho người đàn ông nhìn rõ mặt mình, nói: “Tôi không phải chó. Này, nhìn kỹ chưa? Trông tôi thế này cơ mà.”
Người đàn ông lơ mơ đáp: “Nhìn kỹ rồi!”
Nhưng ở đây tối om nên Tô Hạc Đình không tin lắm. Cậu thò tay vào túi, móc ra một chiếc điện thoại di động nắp gập.
Khu Quang Quỹ đã bắt đầu sử dụng một thứ gọi là “máy truyền tin”, nhưng ở đây thì người ta chỉ tin dùng điện thoại di động. Cái điện thoại di động này khó lắm Tô Hạc Đình mới lấy được, cậu đổi từ tiệm dán điện thoại ở bên cạnh khu vui chơi, bình thường chỉ dùng để chơi một chút thôi.
Tô Hạc Đình bật máy ảnh trong điện thoại lên rồi quay đầu chụp một bức với người đàn ông. Sau đó cậu vứt chiếc điện thoại cho ông ta, bảo: “Ông chạy đến đầu kia gầm cầu rồi qua đường cái, rẽ vào ngõ thứ ba bên phải. Cuối ngõ có một khu tập thể cũ, ở đấy không có máy quét giám sát, trèo qua đó, bên ngoài có mấy cái xe đạp khóa, ông chọn một cái mà chạy.”
Người đàn ông cầm lấy chiếc điện thoại di động, tay chân hơi luống cuống. Tóc ông ta rối mù, hết nhìn hình lại nhìn mắt Tô Hạc Đình, lần chần mãi, ông ta mới hỏi: “… Cậu có thù với thằng một mắt à?”
Đài phun nước ở quảng trường đã tắt nhạc, mấy đứa du côn ở đằng xa đang thi đá lon. Chúng nó bỏ đá vào trong lon rồi đá vào cửa sổ cửa kính khu nhà dân. Tiếng cửa sổ vỡ kéo nhau “loảng xoảng”, vậy mà chẳng một hộ nào dám thò mặt ra ngăn chúng nó lại.
Tô Hạc Đình nói: “Tôi nợ tiền gã ta nên làm việc ba năm cho gã. Tính ra thì trả hết nợ rồi nên giờ tôi muốn đi. Tôi giúp ông vì tôi nghe nói Báo Đen đãi ngộ tốt, mong ông giới thiệu giùm tôi.”
Chung quanh tối đen như mực, song mắt cậu lại sáng rỡ, như một cây tùng bén rễ ở nơi đất sỏi khô cằn, cậu mang một sức sống vừa cố chấp lại vừa kiên cường, cùng một bản năng bất kham tự nhiên. Cậu nói như thể mình chỉ nổi hứng nhất thời vậy thôi, song người đàn ông biết hẳn đây chẳng phải lần duy nhất cậu đã từng giúp mình.
Tô Hạc Đình đứng dậy, nói: “Trong điện thoại có hồ sơ với ảnh của tôi, ông nhớ gửi cho Phó Thừa Huy đấy nhé. Sếp ông tên là Phó Thừa Huy đúng không?”
Người đàn ông siết chặt chiếc điện thoại, gật đầu bảo: “Ừ, là Phó Thừa Huy, nhưng mà…”
Ông ta nghĩ đến điều gì đó, định nói ra nhưng rồi lại thôi.
Tô Hạc Đình: “Ông bảo tin tình báo ông gửi đã đến khu Quang Quỹ, vậy Phó Thừa Huy có đến không?”
Người đàn ông mấp máy môi rặn ra câu trả lời: “Không đâu, Phó Thừa Huy… không quan tâm đ ến mấy nhiệm vụ kiểu này, bọn tôi có nhóm nhỏ chuyên phụ trách tiếp viện.”
Tô Hạc Đình: “Thế thì ông có về trước trời sáng được không? Cho người đến bắt gã một mắt đi.”
Người đàn ông đáp: “Từ chỗ này đến điểm tiếp ứng mất ba tiếng, đến nơi là trời vừa sáng. Cậu không đi cùng tôi ư?”
Tô Hạc Đình khẽ đá xác anh Thần: “Tôi phải xử lý cho dứt điểm đã, không thì ông không đi khỏi đây được đâu.”
Người đàn ông luống cuống: “Cậu để tôi đi thật ư? Nhỡ tôi, tôi…”
Mặt ông ta sũng nước, ông ta giơ tay lên lau trước mắt Tô Hạc Đình.
Đám côn đồ đá lon bật cười hô hố, tiếng cười của chúng văng vẳng trong màn đêm. Khu vui chơi mở cửa, mùi rượu lẫn mùi thuốc lá bay ra vãi xuống lòng đường.
Người đàn ông căng thẳng bò dậy, nói: “Tôi đi đây!”
Tô Hạc Đình chẳng nói gì, chỉ đưa khẩu súng lục đã thay đạn xong cho ông ta.
Nhìn thấy khẩu súng, hai mắt người đàn ông đỏ hoe, suýt thì bật khóc. Hòng thẩm vấn cho kỳ được gián điệp nội ứng, gã một mắt đã đánh đập ông ta dã man liền mấy ngày, gãy răng là chuyện nhỏ thôi, gãy xương mới là đau khôn tả. Nãy Tô Hạc Đình bảo thả cho ông ta chạy, lòng ông ta hẵng còn hơi nghi ngờ, nhưng một khi đã đưa cho khẩu súng này thì ông ta chẳng còn nghi gì nữa.
Người đàn ông cầm khẩu súng vào tay như vớ được phao cứu sinh. Môi ông ta run run: “Cảm ơn cậu!”
Dứt lời, ông ta nhét điện thoại vào, cầm lấy súng rồi vịn tường đi một đoạn đến đầu bên kia gầm cầu, bóng lưng gù lẩn vào đêm đen.
Tô Hạc Đình tháo súng trường của anh Thần ra rồi đẩy cái xác xuống sông. Bọt nước bắn tóe lên, chỉ tạo ra một tiếng vang nhỏ dưới gầm cầu. Mặt đất lênh láng máu, Tô Hạc Đình đứng đăm chiêu trong bóng tối.
Chuyện phát sinh đột ngột, gã một mắt không hề cho cậu lời nhắc nhở nào. Giờ anh Thần đã chết, trong vòng mười phút nữa mà cậu vẫn chưa về thì chắc chắn gã ta sẽ phát hiện có chuyện không ổn.
Không, có lẽ gã ta đã biết có chuyện không ổn rồi. Gã là một kẻ gian xảo tham sống sợ chết, hễ có động tĩnh gì là gã đều sẽ chuẩn bị sẵn.
Mấy phút sau, Tô Hạc Đình bước qua vũng máu, quay về theo đường cũ. Cậu đi thong thả, giữa đường thì ghé vào khu vui chơi. Cậu đụng mặt lũ côn đồ trong khu vui chơi.
Một thằng kêu: “Anh tiểu Tô ạ.”
Tô Hạc Đình dừng lại, nói: “Bọn mày qua đây.”
Bọn chúng không biết Tô Hạc Đình định làm gì, tên nào tên nấy đùn đẩy nhau mãi mới mò đến. Đám du côn này tầm tuổi Tô Hạc Đình, chúng đều là dân gốc ở khu này, là lũ trẻ con lớn lên dưới ách “cai trị” của gã một mắt, chuyên được dùng để nghe ngóng tin tức vào buổi tối.
Tô Hạc Đình nói: “Đá cửa sổ nhàm quá, làm gì khác đi.”
Cả đám trố mắt nhìn nhau, một tên hỏi: “Anh muốn bọn em làm gì ạ?”
Tô Hạc Đình cúi xuống nhặt một cái lon rỗng lên, áng áng thử trong tay rồi quẳng về phía quảng trường. Cái lon đập trúng phóc vào đèn đài phun nước khiến đèn lệch hẳn sang một bên.
Cậu nói: “Thấy không? Chơi cái này này. Đứa nào ném được vỡ thì tao bao tiền ăn cơm.”
Một nhóc mới lên cấp hai nhìn một lúc rồi hỏi: “Ném vỡ thì sếp không nổi giận ạ?”
Tô Hạc Đình nói: “Dễ ném vỡ như thế thì anh mày đã tự ném rồi. Lảm nhảm ít thôi, chúng bây có chơi không thì bảo?”
Cả đám nhao nhao giơ tay lên, Tô Hạc Đình móc tiền lẻ còn thừa trong túi ra chia vào tay từng đứa coi như động viên. Đứa lớn lao ù đi, vừa nhận được tiền đã vội vàng nhặt lon lên, đến khi Tô Hạc Đình đi mất, sau lưng cậu chỉ còn những tiếng ném lon “loảng xoảng”.
Tô Hạc Đình lên tầng, đám vệ sĩ đang ngồi đánh bài trên thùng hàng. Một tên hỏi: “Anh Thần đâu?”
Tô Hạc Đình cầm theo khẩu súng trường, máu trên mặt còn chưa lau khô, đáp: “Chắc là đang hút thuốc.”
Cả đám gật đầu như quen rồi.
Biểu cảm Tô Hạc Đình vẫn như thường lệ, cậu lên văn phòng rồi mở cửa ra, gã một mắt bên trong đang phát hình chiếu xem phim. Cảnh phim phủ lên mặt Tô Hạc Đình khiến mắt cậu hơi khác. Cậu trở tay đóng cửa lại, ngón trỏ móc một cái gài chốt.
Gã một mắt nằm trên ghế, hoàn toàn tập trung vào phim, hỏi: “Xong rồi đấy à?”
Tô Hạc Đình kéo vạt trước áo phông lên lau vết máu trên cằm, nói: “Ừ, xong rồi.”
Gã một mắt nói: “Mày bắn mấy phát?”
Tô Hạc Đình: “Nhiều, cầm súng lục bắn trượt nên anh Thần cho tôi mượn súng trường.”
Gã một mắt nhìn cậu, điềm tĩnh lặp lại: “Nó cho mày mượn súng á?”
Không khí bên trong văn phòng chầm chậm đông lại như thể dây cung vừa kéo căng, mũi tên đã lắp vào có thể b ắn ra bất kỳ lúc nào. Bọn họ cách nhau một bàn làm việc, mặt đối mặt giữa những ảnh động, chẳng ai nhìn rõ ánh mắt đối phương.
Tô Hạc Đình khẽ cong khóe môi: “Đúng thế.”
Đèn quảng trường bị một chiếc lon chọi chúng, bỗng vẹo đi. Hình như đài phun nước bị hỏng máy phát nhạc, trong chớp mắt nước bắn phụt ra, bản nhạc giao hưởng vang lên trước khi kim giờ điểm.
Đám du côn trên quảng đường bị nước bắn vào làm ướt như chuột lột, chúng gào lên bỏ chạy tứ tán. Đèn trong văn phòng hẵng đang sáng, khắp nơi ầm ĩ. Cánh tay gã một mắt buông thõng, cặp mắt trợn lên, không nhúc nhích.
Tô Hạc Đình bước tới bàn làm việc rồi gạt đống tiền la liệt ra để kiếm chìa khóa xe của gã một mắt. Cửa bị đẩy, là đám vệ sĩ. Tô Hạc Đình không muốn đối đầu với chúng, đúng lúc ấy, cái xác đang gục trên bàn làm việc bỗng quay đầu, một bông hoa lụa màu đơn giản bỗng bắn lên từ đỉnh đầu.
“Ngạc nhiên chưa!”
Cái xác giẫm lên con mắt cô độc, lặp lại như vẹt.
“Ngạc nhiên chưa!”
Khóa cửa lập tức bị tách ra, Tô Hạc Đình đá văng chiếc ghế ở bàn làm việc đi rồi thụp xuống trốn ra sau bàn. Trong chớp mắt, tiếng súng dày đặc vang rền bên tai cậu.
Nếu gã một mắt nghi ngờ Tô Hạc Đình thì gã sẽ không đặt mình vào rủi ro. Cơ thể này là giả, vừa rồi nó nằm bất động là bởi chuyển động cứng nhắc sẽ dễ bị bại lộ.
Đạn bắn vỡ đồ trang trí trên bàn làm việc, vụn sứ văng tung tóe, vương vãi xuống người Tô Hạc Đình.
“Mày tưởng mình khôn lắm đúng không.”
Tiếng gã một mắt bỗng vọng từ máy liên lạc ngoài cửa vào, gã lành nghề y như lúc cắt ngón tay ông Tô ba năm trước vậy.
Gã nói: “Đừng tự kiêu Tô Hạc Đình à, mấy việc lặt vặt mà mày làm tao đều vờ như không thấy. Mẹ kiếp, mày với thằng cha mày đều có một cái thói, nó tưởng nó là thiên tài còn tất cả mọi người khác đều ngu, thật ra người ngu nhất chính là lũ chúng mày đấy.”
Gã một mắt khoanh tay gác chân lên bàn trà, thong dong nói vào máy liên lạc.
“Cái thằng già mà mày thả đi ấy, chẳng phải thứ quan trọng gì đâu, nó chỉ là chó tay chân thôi. Mày biết chó tay chân là thế nào không? Là con tốt trong Báo Đen. Mày tuồn thông tin tình báo cho nó đúng là phí của giời, Phó Thừa Huy có nhận được đâu. Nói thật tao hơi lo đấy, rốt cuộc nó có chạy được hay không ta? Nếu không thì mày phải làm thế nào đây?”
Tô Hạc Đình ôm súng, thầm đếm nhẩm. Cậu hỏi: “Mày đang ở đâu?”
Gã một mắt nói: “Ở mộ mày đấy.”
Tô Hạc Đình nói: “Mày sẽ không giết tao.”
Gã một mắt đáp: “Chẳng sao, tao có thể chặt tay chặt chân mày rồi quẳng mày về chuồng chó, sau đó giao cho Báo Đen. Chúng nó có thẩm vấn hệ thống rồi, miễn đầu mày còn phản ứng được thì vẫn còn dùng được. Còn tao nhờ có công mày nên thành công sống ẩn.”
Tô Hạc Đình bịt tai lại, nói: “Tao nghe ngóng rồi, mày không trốn được đâu.”
Suy cho cùng gã một mắt cũng chỉ là khẩu súng sau lưng tổ chức phi pháp cho kẻ khác sai khiến. Mấy năm nay gã giữ Tô Hạc Đình bên mình là để kiếm cơ hội dùng Tô Hạc Đình thương lượng với Báo Đen, giúp mình thoát khỏi sự điều khiển của tổ chức phi pháp.
Gã một mắt nổi đóa: “Mày thì biết cái gì.”
Đài phun nước trên quảng trường bắn liên tục lên trời. Ngọn đèn oặt ẹo rơi “ruỳnh” xuống, sợi dây nhỏ bên trong lập tức đứt lìa.
Tô Hạc Đình hơi khép mắt: “Đoàng.”
Chiếc đồng hồ điện tử ngoài văn phòng bỗng điểm giờ, thế rồi như thể phát điên, lúc nó kêu “tít”, đống thùng hàng xếp bên ngoài lập tức phát nổ.
Đoàng—!
Lũ vệ sĩ tức thì bị hất văng vào tường. Tiền giấy trên bàn bay lả tả, đèn với máy tính nổ tung. Lực nổ hất đổ bàn làm việc, đến khi tất thảy dừng lại, Tô Hạc Đình vừa ho vừa đá gã một mắt giả ra.
Gã một mắt rơi xuống đất, linh kiện văng tứ tung khắp nơi. Nghe nói loại người máy mô phỏng này có nhiều ở khu Quang Quỹ, giá đắt cắt cổ, bao nhiêu con gã một mắt mua đều được dùng làm vật thế thân.
Bộ phim trong văn phòng vẫn chưa chiếu hết, Tô Hạc Đình giẫm lên những mảnh vỡ la liệt trên đất rồi nhặt máy liên lạc lên. Cậu hỏi lại: “Mày đang ở đâu?”
Gã một mắt chỉ th ở dốc chứ không đáp.
Tô Hạc Đình nói: “Tao biết rồi, mày đang ở trên tầng, bởi vì mày bảo mày sẽ chặt đứt tay chân tao. Một mắt ạ, mày tưởng mình khôn lắm đúng không? Mẹ kiếp, thật ra mày có cả đống tật xấu, ví dụ như thích cắt tay cắt chân người của mình này, mày chắc chắn sẽ không để đứa khác làm, nên mày đang ở trên tầng chờ tao bị bắt.”
Phim chiếu đến khúc gay cấn, Tô Hạc Đình giơ máy liên lạc lên, cho gã một mắt nghe câu thoại mà gã thích nhất.
“Nếu bọn họ hỏi trước khi chết tôi có cảm giác gì, hãy cho bọn họ hay rằng: tôi vẫn tức giận. (1)”
Tô Hạc Đình nói: “Tao đến đây.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Lấy từ tiểu thuyết cyberpunk “Altered Carbon” của Richard Morgan, mới có truyện, chưa có phim.