Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 26 - Chương 18.3

Trước Sau

break
“Trình Vũ Phi!”, anh đột nhiên lên tiếng, “Mấy ngày qua, em hạnh phúc không?”.

Cô gật đầu. Đương nhiên rồi, những người thân nhất đều ở bên cạnh, cả gia đình ai nấy đều vui vẻ. Cô chưa từng nghĩ mình lại có niềm hạnh phúc lớn đến vậy, mà người mang lại hạnh phúc cho cô chính là người đàn ông này.

An Diệc Thành nhếch môi cười. Nụ cười kỳ dị khiến Trình Vũ Phi bỗng thấy hoang mang. Rồi anh đứng dậy, tiến lại trước mặt cô. Trên người anh khoác một chiếc áo gió màu đen, toàn thân toát lên một phong thái lạnh lùng đáng sợ. Anh chìa tay ra, nâng cằm cô lên: “Em nói xem, em sẽ làm gì khi hận một người?”.

Trình Vũ Phi mở to mắt nhìn anh, cơ thể cứng đờ.

“Em đoán được, đúng không?” An Diệc Thành nói tiếp, trên mặt hiện lên nụ cười mỉa mai. “Khi hận một người, cách trả thù tốt nhất chính là cho người đó tất cả những thứ mà người đó muốn, rồi ở thời khắc người đó hạnh phúc nhất, hủy hoại toàn bộ!”

Trình Vũ Phi run rẩy. Những lời này đối với cô chẳng khác nào một cơn ác mộng, cô thà rằng mình chỉ đang nằm mơ mà thôi!

An Diệc Thành cảm nhận rõ cơ thể cô đang run lên, anh rụt tay về, lấy khăn giấy lau ngón tay vừa chạm vào cằm cô.

“Anh… anh đang đùa em phải không? Anh đừng như vậy, em sợ lắm!” Cô giơ tay lên muốn túm lấy vạt áo An Diệc Thành, nhưng anh lùi lại, không để cô chạm vào.

“Đùa? Cô tưởng tôi sẽ phí phạm thời gian ở đây đùa với cô sao? Đủ rồi! Chẳng nhẽ cô còn chưa hiểu ý tôi? Thực lòng, tôi rất tò mò, cô cho rằng dựa vào đâu mà tôi phải đón nhận cô? Sao không thử nghĩ lại cho cẩn thận, hiện giờ thân phận của tôi là gì? Tôi là một trong những người đứng đầu Hoàng Thành, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, cần gì phải chọn cô - kẻ năm xưa đã hãm hại tôi, khiến mẹ tôi qua đời sớm, tôi phải bất đắc dĩ bỏ học? Tôi rất tỉnh táo, biết rõ ai đã gây ra mọi đau khổ cho mình, vì thế tôi luôn tự nhủ nhất định phải trả lại cho kẻ đó bằng hết. Đáng lẽ tôi chỉ muốn giày vò cô một chút, dạy dỗ cô một chút, nào ngờ cô lại phát hiện ra Minh Gia là con cô, tôi đành phải tương kế tựu kế thôi. Xưa kia mất đi con trai, có lẽ cô không có cảm giác rõ rệt cho lắm, nhưng hiện giờ thì sao? Ở bên cạnh Minh Gia lâu như vậy, bỗng dưng không được gặp nó nữa, có cảm giác sống không bằng chết không?”.

Trình Vũ Phi không ngừng lắc đầu, không muốn tin những lời anh nói, nhưng vì sao nụ cười của anh lại tàn nhẫn đến vậy?

An Diệc Thành nhìn cô bằng ánh mắt như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vô cùng hài hước.

“Em không tin… em không tin! Rõ ràng anh đã rất tốt với em, gia đình chúng ta rõ ràng vui vẻ như vậy…”

“Chính vì thế nên giờ cô mới đau khổ tột cùng chứ!” An Diệc Thành cắt đứt mộng tưởng của cô. “Thấy sao? Kế hoạch của tôi rất thành công phải không? Đây mới là mục đích của tôi, tận mắt chứng kiến giấc mộng của mình bị đập nát, có phải rất kích thích không?”

Nước mắt đua nhau rơi xuống, Trình Vũ Phi véo mạnh tay mình. Đau quá! Hóa ra đây không phải giấc mơ, là sự thật ư?

Nhưng vì sao chứ? Anh đối xử với cô tốt như vậy cơ mà? Từng ánh mắt, từng cử chỉ dịu dàng của anh, cô vẫn còn nhớ kỹ. Vì sao đột nhiên anh lại thay đổi? Vì sao tất cả lại trở thành một cái bẫy?

“An Diệc Thành, anh… anh không thể đối xử với em như vậy…”

“Không thể ư? Vì sao”, anh cười nhạo suy nghĩ logic của cô, “Cô ích kỷ quyết định sinh Minh Gia nhưng lại không nuôi nấng nó. Cô có thấy như vậy là rất tàn nhẫn không? Chẳng lẽ chỉ vì cô không biết nên thành người vô tội sao, mọi người phải thông cảm cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, ngay từ đầu tôi đã muốn trả thù mẹ cô, trả thù cô. Tiếc rằng bố mẹ cô đã mất, không thể chứng kiến cảnh thằng con trai nghèo hèn năm xưa hiện giờ đã thành công thế nào. Nhưng không sao, vẫn còn hai chị em cô gánh chịu cơ mà. Vì thế tôi đã cố tình gài bẫy hai chị em trai cô, sau đó không chế cô, thỏa thích dằn vặt cô. Có điều, cơ thể cô thật sự không có gì thú vị, tôi đang muốn tìm một phương thức mới mẻ khác thì chính cô đã gợi ý cho tôi. Cô đã muốn nhận Minh Gia thì tôi cho cô thỏa nguyện. Có được rồi lại mất đi, đấy mới là điều tàn nhẫn nhất. Cô nên tự cảm ơn bản thân vì đã khơi gợi ý tưởng báo thù này cho tôi! Hiện giờ có phải cô rất khổ sở không? Năm xưa một mình nuôi nấng Minh Gia, tôi cũng có cảm giác như vậy đây!”

Trình Vũ Phi không ngừng khóc. Cô tự nhủ, đây không phải là sự thật, anh tốt với cô như vậy, ngay cả khi cô bị dầu ăn bắn vào tay, anh cũng lo lắng, khi cô thấy Minh Gia chơi vui vẻ với Hạ Tư Tư, anh còn đến an ủi cô, thế thì làm sao anh có thể tàn nhẫn với cô cho được?

“Không… không thể nào… Anh không thể đối xử như vậy với em, Minh Gia, con của em…”

“Minh Gia chưa bao giờ là con của cô! Quá khứ không phải, hiện tại càng không phải, đừng nói đến tương lai!” An Diệc Thành lạnh lùng nhìn cô. “Cô đừng tỏ ra đáng thương trước mặt tôi, vô dụng thôi! Hiện giờ tôi đã đạt được mục đích, cô và Trình Gia Đống có thể cút khỏi nhà tôi được rồi!”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt hoảng loạn.

“Sao? Không muốn đi? Muốn kiếm được chút lợi ích? Đừng hòng! Một xu cũng không có cho cô đâu.” Nói xong, anh quay lưng bỏ đi. Nào ngờ, vừa mở cửa, anh liền trông thấy Trình Gia Đống và Minh Gia đứng bên ngoài.

Nhóc Minh Gia nhìn anh, rồi nhìn Trình Vũ Phi. Cậu bé chạy vào trong phòng, vừa lau nước mắt giúp cô vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc… đừng khóc! Bố, bố mau khuyên mẹ đi, đừng để mẹ khóc nữa…”.

An Diệc Thành cau mày: “Đủ rồi Trình Vũ Phi! Tôi không muốn nhìn thấy hai chị em cô nữa! Mau cút đi!”.

Cả Trình Gia Đống và Minh Gia đều tròn mắt nhìn anh. Một lúc lâu, Trình Gia Đống mới định thần lại: “An Diệc Thành, anh có ý gì?”.

“Rất đơn giản, cậu không hiểu tiếng người sao?”

“Anh!” Trình Gia Đống phẫn nộ. Cậu ta vào phòng, kéo Trình Vũ Phi ra ngoài.

Minh Gia hét lên: “Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng đi!”.

Trình Vũ Phi đẩy em trai ra, quay lại nhìn con trai. Thằng bé lao vào lòng cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi…”.

Cô ngồi xuống ôm lấy Minh Gia. Đây là con trai cô, làm sao cô có thể bỏ nó mà đi?

Cảnh tượng này dường như đã tác động tới An Diệc Thành. Sắc mặt anh sa sầm lại: “Được lắm Trình Vũ Phi! Nếu cô còn không chịu đi, tôi sẽ báo cánh sát. Chắc cảnh cô ngồi trong nhà đá cũng thú vị lắm!”.

Trình Gia Đống lao tới trước mặt An Diệc Thành, nhưng tay vừa giơ lên đã bị anh tóm lấy: “Cậu có biết lúc bằng tuổi cậu tôi đang làm gì không hả?”. Anh cười châm chọc.

Trình Vũ Phi ôm lấy Minh Gia mà khóc. Cô không muốn đi, cô chỉ mới tìm thấy con đường của mình, cô còn rất nhiều việc phải làm. Cô đã hứa với con trai sẽ đưa con đến trường vào ngày khai giảng, cô muốn thằng bé được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của mẹ. Vì sao ông trời không cho cô cơ hội ấy?

An Diệc Thành nửa cười nửa không: “Không đi phải không? Cô muốn cả hai chị em cũng ngồi tù chứ gì?”. Dứt lời, anh rút điện thoại ra.

Trình Vũ Phi đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt. Giờ khắc này cô mới dám tin, anh không đùa, anh thật sự muốn đuổi cô đi.

“Anh không cần gọi nữa!” Sắc mặt cô trắng bệch, bước chân lảo đảo.

Trình Gia Đống vội đỡ lấy cô.

Minh Gia lắc tay áo bố: “Sao bố lại đuổi mẹ đi, sao bố lại đuổi mẹ đi?... Con ghét bố! Bố là người xấu! Con không cần bố nữa…”.

Nói rồi, cậu bé chạy theo Trình Vũ Phi.

An Diệc Thành giữ con trai lại: “Minh Gia, đứng lại!”.

Cậu bé giãy giụa: “Con ghét bố! Bố đuổi mẹ con đi!”.

Hai mẹ con vừa đoàn tụ với nhau chưa được bao lâu, rõ ràng bố con nói yêu mẹ, vì sao bây giờ lại đuổi mẹ đi? Cậu không muốn ở với bố nữa, cậu muốn đi cùng mẹ!

An Diệc Thành để mặc con trai chạy đi, anh đã sắp xếp người dưới nhà để giữ thằng bé.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vài giây sau, tiếng khóc lóc và la hét của Minh Gia ở dưới nhà vọng lên.

“Mẹ, mẹ ơi… mẹ đừng đi, đừng bỏ con đi…”
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc