Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 24 - 18:cô Cũng Là Một Tia Sáng Trong Cuộc Đời Ảm Đạm Của Anh.

Trước Sau

break
Ba mươi tết, An Diệc Thành chủ động nhắc Trình Vũ Phi gọi Trình Gia Đống đến cùng nhau ăn Tết. Hai ngày nay, cô luôn ở bên cạnh Minh Gia, đôi lúc lại ngồi thẫn thờ. Anh hiểu nỗi lòng của cô. Gặp được con trai thất lạc suốt mấy năm trời, đương nhiên cô không muốn xa nó, nhưng đêm Giao thừa cô cũng không nỡ để em trai ở nhà một mình. Cho dù hiện giờ đã có chồng, có con, bắt đầu một cuộc sống mới, thì Trình Gia Đống vẫn là người thân của cô, điều này không thể thay đổi.

Trình Vũ Phi và con trai ra cổng đón Trình Gia Đống.

Trông thấy cậu, nhóc Minh Gia cười híp mắt: “Cháu chào cậu!”.

Trình Gia Đống cảm động bế thằng bé lên. Cậu ta vốn lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ quấy rầy Trình Vũ Phi đoàn viên với con trai. Nhưng hôm nay nhận được điện thoại của cô, Trình Gia Đống nghĩ, nếu mình không đến thì chắc chắn chị sẽ không vui.

Trình Vũ Phi dường như thở phào nhẹ nhõm khi thấy Minh Gia rất quý Trình Gia Đống. Bây giờ cô thật sự không còn gì vướng bận trong lòng nữa rồi, tất cả người thân đều ở bên cạnh, đó là ước nguyện lớn lao nhất của cô.

Hai cậu cháu chơi với nhau rất vui vẻ, một lớn một nhỏ nằm song soài dưới sàn nhà đùa nghịch. Trình Vũ Phi nhắc mãi không được, đành mặc kệ họ.

“Cám ơn anh.” Cô quay sang nói với An Diệc Thành đang đứng cạnh mình. Người đàn ông này đã mang đến cho cô tất cả những gì cô muốn, cuộc đời cô thật may mắn khi gặp anh.

“Giữa chúng ta còn phải nói những lời khách sáo như vậy à?”

Trình Vũ Phi ngẩn ra giây lát rồi mỉm cười.

Xế chiều, cô tất bật chuẩn bị làm cơm Tất niên. Dù cuộc sống càng ngày càng đầy đủ, nhưng những món ăn giản dị truyền thống trong dịp Tết vẫn không thể thiếu. Trình Gia Đống và An Diệc Thành muốn vào bếp phụ giúp nhưng đều bị Trình Vũ Phi đuổi ra ngoài.

An Diệc Thành đứng ở cửa bếp nhìn cô. Anh cảm nhận được niềm vui toát ra từ ánh mắt của cô. Được tự tay chuẩn bị bữa cơm đoàn viên cho ba người đàn ông quan trọng nhất trong đời vào đêm Giao thừa, đâu có niềm hạnh phúc nào lớn hơn thế?

Sau vài tiếng đồng hồ, cơm ngon canh ngọt đã đâu vào đấy, mùi thức ăn thơm phức bay ra cả phòng khách khiến nhóc Minh Gia không chịu được chạy vào bếp ngóng mấy lần.

Trình Vũ Phi lần lượt bày đồ ăn lên, từng món nóng hổi bốc hơi nghi ngút trên bàn, nhưng không che khuất được nụ cười rạng rỡ của ba người họ.

An Diệc Thành mở chai rượu, rót cho mỗi người một ly. Minh Gia từ lâu đã tò mò về rượu, thấy mình cũng có phần, cu cậu phấn khích ra mặt.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, tiếng cười đầy ắp căn phòng.

Minh Gia chê đề thi cuối kỳ quá dễ, làm một loáng là xong, không hiểu vì sao vẫn có người điểm thấp. Lúc nói, nét mặt cu cậu rất biểu cảm, khiến người lớn được một trận cười thỏa thích.

Ăn cơm xong, Trình Vũ Phi thu dọn bát đĩa. Minh Gia chạy ra công viên nhỏ trước cửa nhà ngắm bầu trời đêm như bị xé toạc bởi những chùm pháo hoa rực rỡ.

An Diệc Thành và Trình Gia Đống đứng sóng vai, trông về phía Minh Gia. Hai người họ dường như vẫn có chút gò bó khi tiếp xúc riêng với nhau.

“Chỗ thực tập thế nào? Đã quen chưa?”

“Rất tốt, em quen rồi anh ạ.” Trình Gia Đống cẩn thận trả lời.

“Công việc ở đấy rất tốt cho cậu học hỏi kinh nghiệm.”

“Vâng, giai đoạn này là thời gian để em tích lũy thêm kiến thức thực tiễn và trau dồi kinh nghiệm.”

“Cậu nghĩ được như thế là tốt rồi.” An Diệc Thành đã gọi điện tới nơi thực tập của Trình Gia Đống để hỏi thăm tình hình. Nghe người quản lý nói rất vừa ý với thái độ làm việc của cậu ta, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn, ít nhất thì Trình Vũ Phi sẽ không phải lo lắng cho cậu ta quá nhiều.

Lúc này, Trình Vũ Phi đã dọn dẹp phòng bếp xong, liền bị nhóc Minh Gia kéo ra công viên xem An Diệc Thành đốt pháo hoa. Cậu bé đã háo hức mong chờ giây phút này từ lâu, những chùm pháo hoa đủ sắc màu nối tiếp được bắn lên không trung, thắp sáng cả một khoảng trời.

Đợi An Diệc Thành đốt hết số pháo đã mua, nhóc Minh Gia mới lấy “báu vật” của mình ra, phân phát cho mọi người.

An Diệc Thành nhìn que pháo hoa cầm tay mà con trai đưa cho, rồi lại liếc nhìn Trình Vũ Phi. Nhưng cô không để ý tới anh, mà phối hợp với nhóc Minh Gia, châm lửa đốt que pháo, An Diệc Thành và Trình Gia Đống đành phải làm theo.

Cùng nhau đùa nghịch một ngày, Trình Gia Đống và Minh Gia đã vô cùng thân thiết. Nhóc Minh Gia cứ quấn quýt lấy cậu mình, đòi nghe chuyện khi Trình Gia Đống và Trình Vũ Phi còn nhỏ.

Trên sân thượng, An Diệc Thành và Trình Vũ Phi ngồi bên nhau, ngắm nhìn bâu trời đem vẫn còn lác đác những màn pháo hoa.

Trình Vũ Phi tựa đầu vào ngực An Diệc Thành, không ngừng vuốt ve bàn tay anh. An Diệc Thành đang định cử động thì cô đã ngăn lại: “Em rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi bắt đầu hoài nghi tất cả mọi thứ đang hiện hữu. Để em sờ một lát, em muốn cảm nhận sự chân thực giờ phút này”.

“Em đang sàm sỡ anh thì có!” An Diệc Thành cười, hơi thở ấm áp phả xuống mặt cô.

Sàm sỡ thì sàm sỡ, Trình Vũ Phi lại tiếp tục giơ tay chạm vào má anh.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, đúng lúc tiếng chuông điểm không giờ vang lên, một năm mới bắt đầu.

Sáng hôm sau, mọi người đều dậy muộn. Ngày đầu năm có rất nhiều điều kiêng kỵ, nào là không được gội đầu, không được đổ rác… Quan trọng nhất là bữa ăn đầu tiên không được có gạo tẻ, không ai biết nguyên do, nhưng vẫn thực hiện đúng như vậy. Vì thế, lựa chọn tốt nhất chính là bánh trôi nước hoặc sủi cảo.

Phòng bếp lúc này rất náo nhiệt, An Diệc Thành nhào bột, ba người còn lại thì nặn bánh. Sủi cảo của Trình Vũ Phi rất đều đặn, sủi cảo của Trình Gia Đống lại cái to cái nhỏ, riêng tác phẩm của nhóc Minh Gia thì vô số hình thù kỳ lạ. Thỉnh thoảng, họ lại nghịch ngợm quệt bột lên mũi nhau.

Trình Gia Đống giúp Minh Gia lau mặt, nhưng càng lau càng nhoe nhoét. Trình Vũ Phi cười: “Thôi thôi, em đừng động vào Minh Gia nữa!”.

Trình Gia Đống bĩu môi: “Haizz… người nào đó có con trai rồi nên em bị cho ra rìa”.

“Đúng vậy, em lúc nào cũng bị cho ra rìa cả!” Trình Vũ Phi vừa nói vừa quệt một ít bột lên mặt em trai, sau đó quay sang nói với Minh Gia: “Mẹ trả thù giúp con rồi nhé”.

Minh Gia thích chí cười ha ha.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của cả gia đình, mé sủi cảo lớn đã hoàn thành, một nửa được đem hấp cách thủy, nửa còn lại đem luộc. Chẳng bao lâu, bọn họ đã ngồi quây quần bên bàn ăn hưởng thụ thành quả.

Minh Gia thỏa mãn cứ cười suốt, đôi mắt vốn to tròn híp lại thành một đường thẳng. Cả gia đình, trên mặt ai cũng viết rõ một chữ hạnh phúc.

Đối với An Diệc Thành và Trình Vũ Phi, đây là giờ phút mà họ đã chờ mong từ rất lâu rồi.

Có câu, niềm ui của kẻ này là nỗi buồn của người khác. Quả thật không sai.
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc