Sau khi lấy được địa chỉ từ ŧıểυ A anh tự lái xe đi đến chung cư mà họ đang sinh sống. Đi thang máy lên phòng 152 anh gõ cửa, một phút sau thấy Mộng Tiệp mặc váy bầu đi ra, thấy anh trước cửa cô ấy kinh ngạc hỏi:
“Chú, sao chú lại ở đây?”
Minh Vũ bên trong đang chuẩn bị bữa trưa cho Mộng Tiệp nghe có người gõ cửa cũng đi nhanh ra ngoài xem. Cậu nhíu mài khi thấy anh đứng ở đó, nếu không lầm thì cậu biết lần này chú ấy tới đây là để hỏi nơi ở của Hạ Du.
Cậu đi lại đỡ Mộng Tiệp qua một bên rồi nhìn anh nói:
“Có gì vào trong rồi nói.”
Anh nhìn hai người họ gật đầu rồi đi vào.
“Chú ngồi đi.”
Mộng Tiệp nói xong định đi xuống bếp lấy nước thì Minh Vũ ngăn lại, kêu cô ngồi với anh còn cậu vào lấy nước sẽ ra ngay. Nhiều lúc cậu không cho cô đụng tới bất cứ cái gì, sợ cô vấp ngã hay gặp chuyện nguy hiểm nào đó. Nếu hôm đó cậu bận sẽ cho vệ sĩ đi theo giám xác. Cô có khuyên cậu đừng có làm quá lên như thế nhưng cậu lại thản nhiên nói “Em và con rất quan trọng nên không thể không để ý”.
Đợi Minh Vũ lấy nước ra ngồi xuống cạnh Mộng Tiệp anh mới từ từ lên tiếng:
“Chắc hai người cũng biết tôi tới tìm hai người để làm gì?”
“Chú cứ nói thẳng”
Minh Vũ giọng lạnh nhạt lên tiếng còn Mộng Tiệp thì nhìn anh không lên tiếng.
“Tôi muốn biết tin tức về Hạ Du.”
“Chú còn có tư cách hỏi nó ở đâu?” Mộng Tiệp tức giận quát.
Anh cúi đầu không biết nên nói gì cho đúng.
“Tôi không biết nó ở đâu, chú cũng đừng đi tìm nó nữa, hãy để nó yên.”
Anh nhìn Minh Vũ rồi quay qua nhìn Mộng Tiếp gấp gáp nói:
“Cho tôi biết nơi ở của cô ấy thôi cũng được, tôi không đi đến đó làm phiền cô ấy đâu, tôi chỉ muốn biết cô ấy ở đâu thôi.”
Mộng Tiệp lạnh lùng nhìn anh.
“Để làm gì? Chú tổn thương nó nhiều như vậy thì biết nó ở đâu để làm gì?”
Lúc này Minh Vũ xen vào “Chúng tôi thật sự không biết nó đi đâu.”
***
Cả một buổi anh cố gắng thuyết phục hai người đó nói ra tung tích của cô nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời là không biết. Anh thất thần lái xe trên đường, anh phải làm sao mới tìm được cô đây? Thà cô hành hạ mắng chửi anh chứ đừng đột nhiên biến mất không ai biết như thế này chứ.
Chạy nhanh về nhà, anh lấy rượu ra và tiếp tục chuốt say bản thân như lần trước nhưng lần này anh chọn là ở nhà, ở đây sẽ không ai ngăn cản anh nữa.
Sau khi uống được bốn năm chai thì anh đã ngà ngà say, chuông cửa bỗng reo lên. Anh đứng dậy lảo đỏa đi ra mở cửa vì giúp việc đã bị anh cho nghỉ để anh có không gian riêng tư nên giờ anh không ra mở cửa thì không có ai mở cả.
Dựa vào bên tường tay từ từ mở cửa ra, đập vào mắt anh chính là gương mặt mà khiến anh luôn khó chịu đó là Hạ Linh. Cô ta sao lại tới tận đây để tìm anh chứ, đúng là phiền phức mà, dù cô ta có mang thai con anh đi nữa thì anh cũng không yêu cô ta.
Nhật Minh trừng mắt nhìn Hạ Linh tức giận quát:
“Em tới đây làm gì?”
Hạ Linh hoảng sợ nhìn anh, đây là lần đầu từ lúc cô biết anh tới giờ thấy anh tức giận đến như vậy, không lẽ anh biết chuyện Hạ Du rời đi rồi.
“Em…em tới thăm anh.”
“Em về bệnh viện đi, đừng có hở tí là chạy đến đây làm phiền anh.”
“Nhật Minh! Anh sao vậy? Sao bây giờ lại đối xử với em như vậy?”
Cô ta giờ vờ yếu đuối, mắt long lanh ngấn lệ nhìn anh chất vấn.
Nhật Minh do tác dụng của rượu nên mất lý trí vồ đến bóp chặt cằm Hạ Linh, trợn mắt gầm lên.
“Tốt nhất cô đừng để tôi biết cô là chủ mưu đằng sau nếu không tôi khiến cho cô sống không bằng chết.”
Im lặng một lúc, tay anh dời xuống bụng cô ta xoa nhẹ lên đó rồi nói tiếp:
“Kể cả nó có là con của tôi đi chăng nữa, nếu cô là người lên kế hoạch này thì tôi cũng sẽ cho nó và cô chết chung với nhau.”
Cô ta trợn to mắt khiếp sợ nhìn anh giọng lắp bắp lên tiếng:
“Anh, anh nói bậy bạ gì đó. Ai là chủ mưu, rồi cái gì đòi giết con của chúng ta nữa, anh có còn là con người nữa không hả?”
Cô ta lao tới đánh mạnh vào ngực anh vừa khóc vừa hét lên, cô ta sợ, sợ anh sẽ giết đứa bé mất dù cho có hậu quả gì xảy ra thì cô cũng sẽ không để bé cưng ra đi, càng không để cho nó chịu cảnh bị ức hiếp như mẹ nó khi nhỏ.
Anh xô cô ta ra lớn giọng quát:
“Cút, cút xa tôi ra, vì cô tất cả là vì cô mà Hạ Du bỏ tôi đi rồi. Cô ấy không nói tiếng nào đã đi rồi, cô vừa lòng chưa?”
Nói xong anh đóng mạnh cửa lại không muốn nhìn cô ta thêm giây phút nào. Anh tức giận đi lại lấy những chai rượu trên đất đập tan nát sau đó là những vật dụng trong nhà cũng bị anh trút giận.
Hạ Linh bên ngoài nghe được tiếng đổ bể bên trong biết anh đang rất tức giận, cô ta trừng mắt nghiến răng nói nhỏ:
“Lại là liên quan tới con nhỏ đó, đi rồi mà còn khiến Nhật Minh nổi điên như vậy, cô không cam tâm, cô không thể nào là kẻ thua cuộc được. Hạ Linh mày phải nhịn, còn gần 2 tháng nữa mày sẽ thành bà Mạc rồi.”
Nhìn vào cánh cửa kia đầy căm hận, cô ta nắm chặt tay lại xong quay người rời khỏi.
****
Nhật Minh trút giận lên mấy món đồ xong thì lấy điện thoại ra điện cho ŧıểυ A.
“Tổng giám đốc! Anh có gì căn dặn?”
“Bắt chủ khách sạn đêm đó về tra hỏi cho tôi.”
Nghe được giọng nói lạnh lẽo đầy nguy hiểm của anh, ŧıểυ A khẽ rùng mình Tổng giám đốc lại tuyệt tình như xưa rồi. Có lẽ tin Hạ Du ŧıểυ thư rời đi là một cú sốc cực lớn đối với anh ấy nên mới trở nên nhẫn tâm như vậy.
“Còn nữa, tập trung các vệ sĩ ngầm lại bắt đầu sang các nước khác điều tra cho tôi.”