Hạ Du và Hạo Nhiên đang ngồi trên bàn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, khi ánh mắt cô vô tình đụng với ánh mắt lạnh lùng của Nhật Minh đang từ ngoài cửa vào thì nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ.
Hạo Nhiên nhận ra cô đột ngột thay đổi biểu cảm, liền khó hiểu xoay qua nhìn về hướng của cô đang nhìn, thấy Nhật Minh đứng đó nhìn qua, cậu đứng lên đi nhanh lại chào hỏi:
“Thật trùng hợp thế Mạc tổng, anh cũng tới đây ăn trưa à?”.
Nhật Minh thoáng nhìn qua cô rồi quay qua nhìn Hạo Nhiên lạnh nhạt lên tiếng:
“Tôi đến đây gặp đối tác”.
“Ồ, vậy à. Vậy được rồi tôi không làm phiền anh nữa, tôi cũng đang hẹn Hạ Du bên kia rồi”.
Anh nghe cậu ta kêu hai từ “Hạ Du” một cách nhẹ nhàng, thân mật như thế tay bất giác nắm chặt lại, ánh mắt tức giận quay qua nhìn cô chằm chằm. Những tưởng cô sẽ bối rối khi bị anh phát hiện đi ăn với người đàn ông khác nhưng anh sai rồi, cô vẫn ngồi đó ánh mắt thản nhiên không thay đổi biểu cảm mà nhìn anh, trong mắt còn xuất hiện cái gì đó xa cách như người đang đứng trước mặt mình là người mà cô không hề quen biết vậy.
Anh sựt nhớ rồi cười chua xót trong lòng, phải rồi cô lúc nảy có nói ở văn phòng là từ nay về sau anh và cô không còn quan hệ gì mà, sao anh lại nhanh quên như thế, cô như vậy anh nên vui mới phải chứ và anh…có tư cách ghen sao???
Anh lắc đầu chua xót một cái sau đó chào Hạo Nhiên một tiếng liền quay người đi về hướng khác của nhà hàng. Hạ Du bên này thấy hành động của anh như vậy, tim cô khẽ đau nhói nhưng cô không thể hiện ra, cô không muốn bản thân mình yếu đuối trước mặt người khác và nhất là trước mặt anh.. Cô có thể cho anh thấy không có anh cô vẫn sống tốt, vẫn có thể vui vẻ mà sống tiếp.
Sau khi cùng Hạo Nhiên ăn xong thì cậu đưa cô về nhà, mặc cho cô phản đối nhưng cậu vẫn nhất quyết muốn chở cô tới, cô hết cách đành miễn cưỡng leo lên xe cậu.
***
Hôm sau tại nhà họ Diệp.
Cô đang ngồi xem phim với gia đình thì nghe tiếng chuông cửa, định đứng lên đi ra mở cửa thì Hạ Linh đã nhanh chân chạy ra, cô cũng không cản mà đành ngồi xuống xem tiếp. Đang xem thì nghe được có người vào ngẩn đầu lên thì thấy anh đang đứng trước cửa, kế bên là Hạ Linh đang khoác tay anh cười vui vẻ, cô cúi đầu khẽ cười.
Có lẽ chuyện không muốn thấy cũng đã tới.
Nhật Minh không ngờ lại thấy cô ở đây nên có chút lúng túng không muốn đi vào.
Hạ Linh kéo tay anh khẽ nói: “Sao không vào đi anh?” .
“Ờ…anh vào ngay”.
Hít thở thật sâu, anh từ từ đi vào đứng trước bàn ở phòng khác, tay khoanh lại trước ngực cúi đầu chào ba mẹ Diệp.
“Con chào chú thiếm”.
Ba mẹ Diệp thấy anh đột ngột xuất hiện ở Diệp gia sáng sớm như thế này có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần và mẹ Diệp là người đầu tiên lên tiếng.
“Minh hả con, con ngồi đi sao nay lại đến sớm vậy? Có chuyện gì gấp lắm à?”.
Anh khẽ nhìn cô thấy cô vẫn tập trung xem phim mà không quan tâm anh đến đây làm gì, anh nắm chặt tay lại cố giữ cho bản thân được bình tĩnh, anh phải làm như vậy mới dụ được địch ra, muốn đấu với anh thì anh sẽ chơi lại một vố thật nặng.
“Dạ! Hôm nay con tới đây là để hỏi cưới Hạ Linh ạ”.
“Cái gì?”.
Ba Diệp nảy giờ nhìn anh không lên tiếng nhưng khi nghe anh nói vậy thì liền tức giận đứng bật dậy hỏi. Anh cúi đầu nhắc lại lần nữa:
“Con đến đây là để hỏi cưới Hạ Linh ạ?”.
“Con có lộn không? Hạ Du chứ sao lại là Hạ Linh?”.
Lần này tới mẹ Diệp sốc mà lên tiếng.
Anh quay qua nhìn cô, cô vẫn dửng dưng không quay qua nhìn anh cũng không quan tâm cuộc trò chuyện của mọi người, tim anh khẽ đau nhói. Sau dó anh quay qua nhìn mẹ Diệp nhỏ giọng nói:
“Con nói thật, người con muốn cưới là Hạ Linh chứ không phải Hạ Du”.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý thật kĩ nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô vẫn không kiềm chế được mà mắt cay cay, cô phải nắm chặt tay lại để kiềm chế cảm xúc không cho bản thân phải rơi một giọt nước mắt nào trước mặt mọi người.
Ba Diệp lao qua nắm lấy cổ áo anh tức giận quát:
“Tại sao lúc trước nói yêu Hạ Du mà giờ muốn cưới Hạ Linh, nói cho chú biết tại sao đi?”.
Nhật Minh không hề né tránh mà để ông muốn làm gì thì làm.
“Suốt thời gian qua con đã suy nghĩ kĩ lại và con nhận ra người con yêu là Hạ Linh chứ không phải Hạ Du, do Hạ Linh đi nước ngoài mà con vì quá nhớ nhung cô ấy mới nghĩ bản thân yêu Hạ Du nhưng thật ra con chỉ xem em ấy là thay thế thôi”.
Ba Diệp nghe xong liền đấm một cái vào mặt của anh, máu từ khóe miệng cũng từ từ chảy ra nhưng anh không có ý định gì là né tránh hay phản kháng mà chỉ biết cuối đầu im lặng nghe ba Diệp mắng.
“Nhật Minh! Con làm chú quá thất vọng”.
Mẹ Diệp ôm lấy ba Diệp, tay vuốt nhẹ lưng ông cho ông bớt tức giận rồi quay qua nhìn anh thất vọng lên tiếng:
“Tại sao con có thể đối xử với con gái của chú thiếm như thế được, dù chúng nó là chị em ruột của nhau cũng không thể đối xử như vậy, con làm vậy không nghĩ tới cảm nhận của Du nhi sao? Con bé cũng là con người cũng có cảm xúc và con cũng biết rõ nó có tình cảm với con từ lâu rồi, con xem nhẹ tình cảm của nó như vậy sao?”.
Hạ Du nghe những lời của mẹ Diệp nói mà lòng cô đau nhói, cô đứng bật dậy nhìn mọi người rồi nói:
“Con còn một số bài tập về nhà cần lên làm gấp, mọi người muốn làm gì làm đi, con không liên quan đến chuyện này nên không cần phải ngồi đây nghe”.
Nói xong cô đi nhanh lên lầu, sau khi đóng cửa phòng lại cô không nhịn được mà ngồi quỵ xuống sàn mà bật khóc. Cô chính là không nhịn được nữa rồi dù cô có nhịn cỡ nào nhưng khi nghe nhưng lời mà mẹ cô nói thật sự cô chỉ muốn lao tới mà ôm bà và cả ba nữa, cô muốn khuyên mọi người hãy chấp nhận và đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe còn cô vẫn ổn không sao cả. Cô sẽ sắn sàng chúc phúc cho hai người họ và vẫn có thể gọi anh bằng hai từ “anh rể”.
Nhưng cô không làm được như vậy khi có anh và Hạ Linh ở đây, cô không muốn bản thân bị hai người họ bởn cợt vì ngay từ đầu cô đã là một con rối trong cuộc chơi của họ, họ là nhân vật chính còn cô chỉ là nhân vật phụ làm nên một phong cảnh cho tình yêu của hai người họ mà thôi.
Dưới nhà Hạ Linh ôm lấy anh, ánh mắt lo lắng nhìn khóe miệng bị rách ra của anh, cô ta nhanh chóng lấy khăn giấy lau vết thương cho anh rồi quay qua nhìn ba gấp gáp trách móc.
“Sao ba lại đánh anh ấy thế? Có gì thì từ từ nói chứ đụng tay đụng chân làm gì?”.
Ba Diệp vừa mới khống chế được bản thân một chút thì lại bị cô ta làm cho tức giận, tay chỉ thẳng mặt cô ta quát:
“Mày còn nói, mày biết em gái mày nó thích Nhật Minh từ nhỏ, nếu mày và Nhật Minh yêu nhau vậy tạo cơ hội cho con bé làm gì rồi khiến nó đau lòng, mày làm chị mà làm vậy coi có được không?”.
“Con…dù có sai đi nữa thì ba cũng nên nói thôi chứ đánh anh ấy làm gì?”.
Ba Diệp định mắng cô ta nữa nhưng mẹ Diệp ngăn lại và bà lo lắng nói với ông:
“ Ông bớt giận, bình tĩnh mà giải quyết mọi chuyện cho êm đẹp, tôi lên coi Du nhi sao rồi, nảy tôi thấy sắc mặt của nó không được tốt tôi sợ nó lại xảy ra chuyện gì thì lại khổ”.
Ba Diệp cũng cảm thấy lo nên gật đầu với bà.
“Bà lên đi, có gì an ủi con đừng để con uất ức mà khóc, nó có gì tôi không tha cho hai đứa này đâu”.
“Được rồi, được rồi ông ở dưới này hãy bình tĩnh và không manh động nữa nghe chưa?”.
Dù ba Diệp đang rất tức giận nhưng lời của vợ thì ông vẫn luôn nghe và không bao giờ dám làm trái, nên ông chỉ gật đầu với bà xem như đã đồng ý chứ không nói gì thêm.
Mẹ Diệp chắc chắc được ba Diệp đã đồng ý rồi thì mới đứng lên, nhìn qua Hạ Linh và Nhật Minh đang đứng bên đó mà chỉ biết lắc đầu thở dài rồi xoay người lên lầu.
Nhật Minh nảy giờ không hề lên tiếng từ lúc thấy cô đi nhanh về phòng, anh biết nhất định cô sẽ khóc nhưng bản thân đang cố không khóc trước mặt anh thôi. Du nhi anh hứa nếu như điều tra ra được anh vẫn trong sạch anh sẽ bù đắp lại cho em và cho kẻ đã khiến anh và em xa nhau phải chịu đau đớn gấp trăm lần anh mới chịu. Hãy đợi anh, anh nhất định sẽ cho em một đáp án thích đáng sẽ không để cho em chịu khổ như vậy nữa.
Ba Diệp đánh anh là đáng lắm vì anh đáng bị như vậy, anh không né cũng không phản kháng vì anh coi như ba Diệp đánh anh vì anh làm cho con gái bảo bối của ông khóc vậy.