Trong căn phòng sang trọng, đôi nam nữ ôm lấy nhau nhìn rất tình tứ nhưng bên ngoài thì trái ngược lại, trời bắt đầu âm u không còn vẻ xanh mát theo ngày thường, có lẽ nó cũng hiểu hôm nay là một ngày cực kì khủng khiếp.
Trên giường Nhật Minh khẽ nheo mắt, tay đưa lên xoa lấy đầu khó chịu, anh cảm thấy đầu mình rất nặng nề, không thể nào mà mở mắt ra bình thường được, mãi một lúc sau anh mới có thể từ từ hé đôi mắt ra, đầu tiên là xuất hiện những hình ảnh mờ nhạt, sau đó là những cảnh vật xung quanh bắt đầu hiện rõ trong mắt anh.
Anh nhíu chặt mài quan sát căn phòng, hình như đây không phải là phòng của anh, vậy tại sao anh lại ở trong đây?
Như có điều gì bất thường…
Anh kinh ngạc mở to mắt…
Anh cảm thấy bản thân mình không hề mặc quần áo…
Rồi còn có ai nằm bên cạnh nữa thì phải.
Anh khẽ quay qua, thấy người nằm bên cạnh mình là Hạ Linh anh đã khiếp sợ không tin vào mắt mình, cô ấy cũng như anh cũng không hề mặc gì, vậy rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Anh và cô ta đã làm gì rồi? .
Hai tay anh ôm lấy đầu cố nhớ chuyện hôm qua nhưng đầu anh đau quá, anh không thể nhớ được chuyện gì. Anh không thể nào làm chuyện gì có lỗi với cô được. Phải, đây không phải là sự thật, đây là một âm mưu và anh với Hạ Linh không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh gấp gáp lay người Hạ Linh.
“Hạ Linh, Hạ Linh”.
Cô ta bị lay giật mình mơ màng thức giấc, thấy anh hốt hoảng nhìn mình cô ta biết chắc anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi, cô ta thầm cười trong lòng.
Cô ta giả bộ kéo chăn lên che đi thân thể, rồi nhìn anh ấm ức.
Nhật Minh thấy hành động của cô ta như vậy, khiến bản thân anh ngã ra sau, tối qua anh thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với cô rồi sao? Anh vẫn không muốn tin đây là sự thật, anh điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó quay qua nhìn cô ta vẻ nghiêm nghị hỏi:
“Chuyện….chuyện đêm qua…là…như thế nào?” Bên trong câu nói đó có gì đó run run khó nói thành lời, cũng đúng thôi gặp ai trong trường hợp này cũng sẽ như vậy.
Hạ Linh cúi đầu xuống tỏ vẻ sợ hãi run rẩy nói:
“Đêm…đêm qua…anh…anh…sau khi uống ly rượu đó xong thì thân thể liền đứng không vững, em chạy lại đỡ anh lên phòng để nghỉ ngơi nhưng…nhưng nào ngờ…anh không cho em đi…còn…còn làm chuyện đó với em nữa mặc cho em có cố chống cự nhưng anh vẫn quyết tâm làm”.
Nói xong cô ta rặn ra nước mắt, khóc lóc sợ hãi làm anh từ một tia hy vọng khi nảy còn sót lại cũng bị lời nói và nước mắt của cô ta dập tắt.
Anh thật sự đã phản bội cô rồi, phản bội tình yêu của hai người rồi. Anh phải đối diện với cô ra sao đây? Phải giải thích với cô như thế nào? Nói đây chỉ là sự cố nhưng liệu cô có chấp nhận? Rồi Hạ Linh phải làm sao? Anh không thể là một thằng đàn ông trốn tránh chối bỏ trách nhiệm được.
Nhìn Hạ Linh khóc đến thương tâm như thế, khiến lòng anh như rơi xuống vực thẳm, nếu cô ta không khóc anh có thể nghĩ anh và cô ta chưa có chuyện gì, nhưng thứ con gái muốn giữ nhất lại mất trong tay anh khiến cô ấy khóc như thế, anh cảm thấy anh giống như một thằng làm chuyện đồi bại với con gái nhà người ta vậy.
Anh khẽ dơ tay lên vỗ nhẹ vai Hạ Linh an ủi nói:
“Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, do anh say quá, anh xin lỗi”.
Cô ta tưởng anh chối bỏ nên run sợ khóc lớn hơn.
Nhật Minh hết cách đành miễn cưỡng ôm cô ta vào lòng, thất thần nhìn về phía trước một lúc lâu sau rồi mới từ từ lên tiếng:
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, anh sẽ đến gặp chú thiếm để bàn hôn sự”.
Cô ta nằm trong lòng anh khẽ nhếch môi, cuối cùng cá cũng cắn câu nhưng cô ta vẫn chưa yên tâm mà giọng khụt khịt hỏi:
“Vậy…vậy… còn Hạ Du thì sao? Em ấy sẽ phản ứng như thế nào khi thấy chúng ta như vậy? Em ấy sẽ sốc lắm”.
Nghe Hạ Linh nhắc đến cô, anh đau đớn vô cùng, anh phải làm sao với cô đây? Anh làm gì còn tư cách mong cô tha thứ cho anh, tha thứ cho người đã phản bội tình yêu của cô. Im lặng một lúc anh khẽ nói:
“Có lẽ…anh và cô ấy có duyên mà không nợ. Kiếp này anh nợ cô ấy, kiếp sau và mãi sau nữa anh sẽ bù đắp lại” anh nắm chặt tay lại không cho bản thân mình mềm yếu.
Cô ta ánh mắt tức giận, cô ta làm sao có thể cho anh và Hạ Du kiếp sau có thể ở bên nhau, cô ta muốn Nhật Minh dù là ở kiếp nào cũng đều là của cô ta cả, cô ta mới là người mà anh cần ở bên.
Hạ Linh giọng ủy khuất:
“Em…em thấy có lỗi với em gái em quá, sẽ thế nào khi nó chứng kiến chị nó và người nó yêu…ngủ với nhau”.
“Đây là chuyện không mong muốn xảy ra và lỗi là do anh chứ không phải do em nên em cũng đừng trách bản thân mình”
Anh trấn an cô ta, rồi kêu cô ta đi thay quần áo còn bản thân mình thì nắm chặt điện thoại muốn điện cho cô nhưng không có can đảm.
Anh cười chua xót cho tình cảnh éo le này, anh bất lực vì chả có thể làm được gì, anh cũng không thể là một thằng đàn ông hèn không chịu trách nhiệm, nếu anh nói dối xem như không có chuyện gì xảy ra, rồi lỡ sau này cô biết được sẽ nghĩ anh sao đây? Là một thằng đàn ông tồi, không đáng để cô yêu hay sao? .
Anh hít thở thật sâu sau đó nhìn chằm chằm điện thoại khẽ nói:
“Hạ Du! Xin lỗi em, anh phản bội em rồi, anh phải cưới chị gái của em trở thành anh rể của em, điều này anh không muốn nhưng anh không thể làm gì khác, em có tha thứ cho anh không?
Câu nói vừa kết thúc cũng chính là lúc nước mắt từ khóe mi anh tuôn ra, anh đã cố kiềm nén nhưng không thể nữa rồi. Thật ra anh không hề mạnh mẽ, trong chuyện tình cảm thì lại càng không.
Hạ Linh lén đứng ngay cửa nhà tắm nhìn thấy anh như vậy thì cô ta vui vẻ cười thắng lợi. Cô ta không ngờ kế hoạch lại thành công như vậy, cô ta rất mong đợi cảnh Nhật Minh và Hạ Du gặp nhau sẽ nói những gì, tâm trạng của Hạ Du khi nhìn bức ảnh đó sẽ ra sao? Tất cả những thứ đó cô ta đều muốn nhìn thấy, muốn thấy Hạ Du đau khổ như cô ta ngày xưa.