Hạ Linh trở về phòng tức giận đập tất cả đồ đạc trong phòng, do phòng có cách âm nên mọi người trong nhà không ai nghe thấy cả.
Cô ta tức giận nắm chặt tay lại vì dùng quá sức nên ngón tay cứ như thế mà cắm sâu vào lòng bàn tay, máu cũng vì thế từ từ rỉ ra.
Ánh mắt căm phẫn của cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ miệng thì thầm:
“Hạ Du! Là mày ép buộc tao phải ra tay mạnh với mày chứ không phải tao cố tình làm như thế, tại sao hết lần này đến lần khác mày luôn cướp mất những thứ vốn thuộc về tao. Không có mày cha mẹ đã yêu thương tao nhiều hơn rồi, không có mày người tao yêu luôn chơi với tao từ nhỏ cũng không vì thế mà yêu mày. Tại sao mày lại xuất hiện trên đời này hả? Từ khi sinh ra cho tới giờ tao luôn nhẫn nhịn nhưng tại sao ngay cả Nhật Minh mà mày cũng muốn cướp của tao”
Cô ta vừa thì thầm vừa rơi nước mắt, có lẽ chỉ khi ở một mình cô ta mới dám rơi nước mắt bởi vì mọi người luôn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của cô chứ chưa từng thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ta bao giờ. Cô ta ngụy trang quá giỏi mà, dù có đau cách mấy cũng không cho bản thân được thể hiện sự yếu đuối ra bên ngoài, cô ta là một người phụ nữ kiêu hãnh thì làm sao có thể để cho người ta thấy được dáng vẻ tệ hại của cô ta, họ sẽ cười vào mặt cô ta mất.
Hạ Linh từ từ ngã ra xuống giường mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà nhớ lại kí ức lúc nhỏ.
Lúc đó cô ta được cha mẹ cưng chiều vô điều kiện, bạn bè quý mến nhưng từ khi cô sinh ra sự yêu thương của cha mẹ không còn dành nhiều cho cô ta nữa mà là chuyển sang cho cô. Cô ta cảm giác bị bỏ rơi vì thế cô ta trở nên buồn bã không còn vui vẻ như trước, cho đến khi Nhật Minh xuất hiện anh như một thiên thần được phái xuống xua đi nỗi buồn của cô ta vậy, nhưng cô ta lại không ngờ anh không chỉ yêu thương cô ta mà còn yêu thương luôn cả cô nữa.
Chính vì lẽ đó mà cô ta càng trở nên ghét cô, tại sao mọi sự yêu thương luôn đổ dồn về phía cô mà cô ta thì chả nhận được gì. Cô ta trách tất cả mọi người thiên vị, đối xử không công bằng với cô ta nên cô ta mới trở nên như ngày hôm nay. Lúc nhỏ cô ta là một cô gái tốt, dễ thương, ai cũng yêu mến chứ không kiêu ngạo như bây giờ làm ai cũng phải ngán ngẩm.
Hạ Linh cười tự giễu bản thân, có lẽ cô kiếp trước đã làm sai chuyện gì rồi nên kiếp này mới bị quả báo như vậy, nhưng cô không cam tâm, cô không muốn mình là kẻ thua cuộc, cô không muốn bản thân lại thất bại trong mọi chuyện.
“Hạ Du, đã tới lúc tao tự ra tay dành lại hạnh phúc của chính tao rồi, tao cũng sẽ cho mày biết như thế nào là đau khổ mà những năm qua tao đã chịu đựng”.
Nói xong cô ta nhếch môi cười quỷ dị và không ai biết được âm mưu tiếp theo của cô ta làm gì?
***
Sáng hôm sau tại lớp CCQ.
“Này Du, mày với ông chú đó chính thức quen nhau rồi phải không?”
Cô mới vừa bước vào lớp thì đã bị Mộng Tiệp chạy lại kéo nhanh đi lại bàn sau đó nhìn cô tra hỏi.
Cô nhíu mài nhìn bụng cô ấy sau đó ngẩn đầu lên giọng nghiêm túc nói:
“Mày đi đứng cẩn thận có được không? Lỡ con nuôi tao có gì thì sao? Bản thân làm mẹ rồi mà chả biết cẩn thận gì cả”
“Du nó nói đúng đấy, em đi từ từ thôi ảnh hưởng tới bé cưng bây giờ”
Minh Vũ ngồi kế bên Mộng Tiệp cũng nói theo Hạ Du trách móc cô ấy.
Mộng Tiệp bễu môi một cái sau đó nhìn hai người gật đầu.
“Được rồi, được rồi, nghe theo hai người được chưa? Sao này tao sẽ cẩn thận hơn không manh động như vậy nữa”
“Vậy thì được” cả hai đồng thanh đáp.
Mộng Tiệp lần nữa bễu môi liếc nhìn hai người nói thầm:
“Ăn hiếp mình mà cũng đồng thanh gớm”
“Này, mày đừng tưởng mày nói thầm bọn tao không nghe”
Hạ Du nhìn Mộng Tiệp nói giọng khinh thường.
“Thôi được rồi, mày đừng đánh trống lảng nữa, mau trả lời câu hỏi của tao khi nảy mau”
Hạ Du quay đi chỗ khác giọng thản nhiên đáp:
“Tao có biết gì đâu, tao có quen ông chú nào à? Tự nhiên tao mất trí nhớ tạm thời rồi”
“Mày đừng có giả bộ, tụi tao biết hết rồi nhá”
“Biết gì? Ai biết gì đâu”
Cô vẫn cứng miệng mà ra sức chối cãi.
“Nếu mày không khai tao đi tìm ông chú đó, nói ở trường mày đi cua trai, không những đi cua trai mà gái xinh mày cũng cua luôn”.
Mộng Tiệp giả vờ định đứng dậy cái bị cô kéo lại sau đó thấy cô cười nhìn mình nói:
“Mày là bạn thân của tao mà sao chơi ác với tao vậy chứ, mày chưa biết đâu, ông chú đó ghen lắm”
“Ủa, chịu thừa nhận rồi hả? Nảy chối lắm mà”
Mộng Tiệp nhìn cô bạn thân của mình mà khinh bỉ ra mặt.
Hạ Du cười cười làm hòa.
“Đâu có, đâu có, tao đợi dịp khác có đủ mặt mới giới thiệu thôi mà”
“Hứ”
“Thôi được rồi, em đừng làm khó nó nữa, dù sao nó cũng không còn là cái đứa thất tình suốt ngày buồn bã, sầu não trước mặt tụi mình thì tụi mình nên vui chứ”
Hạ Du giật giật khóe môi khi nghe được giọng chế nhạo của Minh Vũ. Cô nghĩ thầm trong lòng: *Hên là tụi nó là bạn thân của cô đấy nếu không cô cho tụi nó no xương rồi”
“Đúng rồi, mắc công chúng ta phải ở bên cạnh dỗ dành, tìm cách cho nó vui nữa”
Mộng Tiệp cũng hùa theo Minh Vũ mà chọc cô.
Cô nhìn hai đứa trước mặt đang ra sức cười nhạo mình mà cô tức chỉ muốn đá bay chúng nó ra khỏi lớp.
“Hai bây muốn ăn đòn à?”
“Mày có ngon đụng tao đi, tao sẽ không cho mày làm mẹ nuôi đâu”
Từ khi Hạ Du đòi làm mẹ nuôi của bé cưng thì như bùa bảo hộ không sợ sự uy hiếp của cô như hồi đấy nữa.
“Nể con nuôi của tao nên tao tha cho tụi mày đấy”
“Haha” cả hai đồng thanh cười vì cũng có lúc sự uy hiếp của Hạ Du không còn giá trị.
Cô thì chỉ biết nhìn hai người lắc đầu, sắp làm cha mẹ tới nơi rồi mà như con nít không bằng.Cô lo lắng cho con nuôi sắp ra đời quá, không biết hai đứa bạn thân của cô có chăm sóc tốt cho nó không nữa.