Nhật Minh thấy cô rời đi thì cũng đứng lên đi về hướng Hạo Nhiên.
Từ xa anh thấy Hạo Nhiên nhìn theo bóng ai đó nhưng vì bóng dáng đó bị khuất vào đám đông nên anh không thấy được người đó là ai.
“Chào Nhan tổng, sao anh đứng đây một mình thế?”
Hạo Nhiên đứng theo dõi bóng lưng Hạ Linh rời đi, bất ngờ bị ai kêu liền giật mình quay lại.
“À, Mạc tổng hả? Anh mới hỏi tôi gì á?”
Anh nhìn cậu cười rồi hỏi lại lần nữa: “ Tôi hỏi anh
làm gì mà đứng đây có một mình thế?”
“À, tôi…tôi đang đợi bạn. Mà anh không đi tiếp mấy
chủ doanh nghiệp khác à?”
“Đã chào hỏi qua”
**
“Tìm cơ hội đưa ly rượu này cho Mạc Tổng”
“Vâng thưa anh”
Sau khi đợi người phục vụ đi rồi, người đàn ông liề lấy điện thoại trong túi ra điện cho Hạ Linh nói đã hành động, sau đó xoay người tránh mặt đi.
Người phục vụ đi xung quanh tìm kiếm Nhật Minh nhưng chả thấy đâu, đi mãi tới chỗ ít người thì thấy anh đang nói chuyện với một người đàn ông khác, nên cậu ta không do dự mà bưng khay rượu tới mời.
“Mạc tổng, rượu của ngài đây ạ”
Nhật Minh định lên tiếng bàn về vụ làm ăn với Hạo
Nhiên thì đã bị lời nói của cậu phục vụ cắt ngang, anh liền quay người qua nhìn cậu ta gật đầu sau đó cầm lấy ly mà cậu ta đưa cho mình đem qua đưa Hạo Nhiên.
Cậu ta thấy ly rượu đáng lẽ ra của anh mà anh lại đưa qua người đang ông kế bên thì lúng túng lên tiếng:
“Mạc tổng! Đây là ly rượu của anh mà”
Nhật Minh tỏ vẻ không vui, lạnh lùng nhìn cậu ta hỏi:
“Chả phải trên khay còn một ly sao? Tôi lấy ly đó
cũng được mà”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, nếu không còn gì thì cậu đi đi, chúng tôi còn phải bàn chuyện làm ăn nữa”.
Thấy anh không vui nhìn mình, cậu ta thoáng rùng
mình rồi gật nhẹ đầu sau đó quay người rời đi.
Sau khi thấy cậu ta rời đi khỏi, Nhật Minh mới quay
qua nâng ly rượu lên rồi nhìn Hạo Nhiên nói:
“Nào, chúng ta uống một ly xem như chúc mừng chúng ta trở thành đối tác làm ăn cũng như chúc cho dự án này thành công mỹ mãn”.
“Được” Hạo Nhiên cũng nhìn anh gật đầu cười.
**
Người đàn ông khi nảy thấy cậu phục vụ đi lại thì liền đi lên một bước ngăn cậu lại hỏi: “Sao rồi?”
Cậu phục vụ tỏ ra lúng túng sau đó không dám nói sự thật.
“Tôi…tôi đã đưa ly rượu đó cho Mạc tổng rồi”
“Được, vậy tiếp theo cậu hãy đi tìm cô gái trong tấm hình này, rồi tìm cách đưa ly rượu còn lại này cho cô ta”
Cậu ta nhìn tấm hình mà người đàn ông cầm trên tay thì liền nhíu mài, cô gái trong tấm ảnh đang nở một nụ cười thật tươi nhìn như một thiên thần đang nhìn cậu vậy, cậu không khỏi nghĩ tại sao cô gái này cũng bị người đàn ông trước mặt này tính kế vậy.
“Còn đứng đó, sao không đi” người đàn ông thấy cậu ta không trả lời mà cứ nhìn hình của cô thì liền tức giận.
Nghe được tiếng quát lớn của ông ta cậu hoảng sợ trả lời: “Vâng, tôi đi ngay”
Nói xong cậu xoay người cầm ly rượu rời đi, sau một hồi tìm kiếm thì thấy cô vừa đi ra từ hướng nhà vệ sinh, cậu tính đi qua nhưng đi được một khúc thì liền đứng lại nhìn ly rượu trên khay rồi ngước lên nhìn cô, sau đó trong đầu cậu nghĩ * người con gái này, cậu không muốn làm hại* nghĩ
xong cậu xoay người đi sang hướng khác.
Thấy trước mắt có một cô gái tựa tựa giống cô, cậu ta không suy nghĩ mà đem ly rượu đó đưa cho cô ta.
“ŧıểυ thư, đây là rượu của cô”
Hạ Linh không muốn nhận ly rượu này nhưng không biết vì sao tay cứ như thế mà nâng lên cầm lấy ly rượu đó xong gật đầu xem như cảm ơn cậu ta.
Cậu ta thấy cô chịu cầm ly rượu thì nhẹ nhàng thở ra sau đó quay người rời đi tìm người đàn ông kia thông báo cậu đã làm xong công việc được giao.
**
Hạ Du bên này vừa từ nhà vệ sinh đi ra, định đi lại
chỗ Hạo Nhiên đang đứng thì thấy Nhật Minh đang trò chuyện với anh nên cô đi sang hướng khác không làm phiền họ nữa.
Đi qua một chỗ khá ít người, cô liền đứng sang một bên rồi quan sát Hạo Nhiên và anh ở bên này mà cô trong lòng không khỏi cảm thán: * Hai người đẹp trai, phong độ đứng gần nhau đúng là một cực phẩm mà* nhưng khi quan sát xung quanh thấy rất nhiều cô gái mắt sáng rỡ nhìn hai người thì cô liền tỏ ra không vui.
Bỗng một cô gái đi tới cắt ngang ánh nhìn của cô về hai người.
“Chào cô, tôi có thể mời cô một ly rượu không?”
Thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, cái tật mê gái của cô lại nổi lên. Phải, cô không chỉ có tật mê trai mà còn có tật mê gái nữa hay nói đúng hơn là cô mê cái đẹp, mà cái đẹp thì không phân biệt giới tính. Chính vì vậy mà cô liền nở nụ cười tươi nhận lấy ly rượu từ tay cô gái ấy.
“Được”
“Chúng ta có thể làm quen được không?”
“Được chứ”
“Vậy tôi xin giới thiệu trước, tôi tên Lâm An Nhã
con gái của Tổng giám đốc công ty Lâm thị.
“Tôi tên Diệp Hạ Du con gái thứ hai của chủ tịch
công ty Diệp thị, rất vui được quen biết cô”
“Tôi cũng vậy, nào chúng ta cụng ly một cái xem như chính thức làm quen nhau”
“Được” dứt lời cô nâng ly đưa lên miệng uống một ngụm rượu trong ly, rượu này không tệ nhưng nó có vị gì đó không bình thường, cô cũng không biết tại sao cô nghĩ nó không bình thường nữa, hay cô suy nghĩ quá rồi.
Lắc đầu một cái cô ngẩng đầu lên nhìn An Nhã cười và cô ấy cũng đang nhìn cô cười mà nụ cười đó có ý gì thì cô không thể nào hiểu ra và sau này cô mới biết được nụ cười đó chính là sự chiến thắng.
“Chúng ta có gì gặp lại sau nha! Tôi có chút chuyện gấp phải đi liền rồi, mong sẽ có duyên được gặp lại cô”.
“Được”
Nhận được câu trả lời, An Nhã lập tức xoay người bước đi, trên khuôn mặt cô ta từ từ xuất hiện nụ cười nhếch môi khinh bỉ, trong lòng cảm thấy cực kì vui vẻ* Hạo Nhiên, anh thích cô ta chứ gì, có thể cười nói vui vẻ với cô ta còn với tôi thì lại xua đuổi vậy tôi cho anh biết hậu quả anh xua đuổi tôi là như thế nào?*
**
Hạ Linh bên này cảm thấy trong người bắt đầu nóng lên, đầu óc trở nên mơ màng.
Cô bị sao vậy nè, tự dưng lại bị như vậy, không lẽ
cô bị bệnh rồi? Không được, phải nhanh chóng quay về.
Nghĩ xong cô ta lập tức xoay người rời đi nhưng lại