Cô tám tuổi, anh mười tám tuổi anh là con của hàng xóm nhà cô và hai nhà có quan hệ rất thân thiết.
“Chú…sau này chú làm chồng cháu nha?”
“Bé con! Con còn nhỏ sao có thể nói những lời như thế này chứ?"
Anh nhìn cô bé đứng trước mặt mình mà lòng thở dài. Mới có tí tuổi đầu mà đã biết thả thính tỏ tình người ta rồi, không biết học của ai đây nữa.
“Chú à! Chú đẹp trai như thế bây giờ cháu phải cua trước để giành chủ quyền chứ, sau này kẻo mấy chị xinh gái hốt chú đi mất thì sao?”
Cô chống hai tay lên hông ngửa mặt lên nhìn anh với vẻ mặt kiên định.
Không cần phải nói mặt anh đen lại, xong bày ra vẻ mặt bất lực nhìn cô.
“Con có tin ta nói với ba con không hả? Còn nhỏ mà nói tới chuyện yêu đương rồi, tuổi con bây giờ là vui chơi với bạn bè chứ không phải nghĩ tới mấy chuyện này."
Anh vừa xoa đầu vừa nhìn cô dịu dàng mà nói.
Cô gạt tay anh ra vẻ mặt vẫn kiên quyết như cũ.
“Chú có mách ba con cũng vậy thôi, lời của Hạ Du này nói ra nhất quyết sẽ không rút lại."
“Được được chú mặc kệ con, con muốn làm gì thì làm, sau này lớn lên con sẽ có cái suy nghĩ khác và hối hận vì lời nói ngày hôm nay mà thôi."
Anh nói xong rồi quay người đi.
“Mạc Nhật Minh! Chú nghe cho rõ đây, chú là của cháu sau này sẽ là chồng cháu và sẽ là ba của con cháu, cháu cấm chú lén phén qua lại với cô gái nào đó. Cháu mà thấy chú qua lại với cô nào cháu sẽ cắt “ŧıểυ Min” của chú."
Ở sau lưng cô la lớn lên đầy vẻ cảnh cáo.
Anh có nghe lộn không? Lời này mà có thể thốt ra từ miệng của một đứa bé 8 tuổi sao? Ôi! anh điên rồi có lẽ anh bị trúng nắng nên hoa mắt chóng mặt mà nghe lầm, phải về nhà nghĩ ngơi gấp thôi. Nói là làm Nhật Minh chạy một hơi về nhà bỏ mặt cô đứng một mình ở đó tức đen cả mặt.
“Chú hãy đợi đó, cháu không tin cháu không làm gì được chú, hứ."
Cô nói thầm trong miệng sau đó cũng chạy về nhà mình.
[...]
Mười năm sau.
Cô bây giờ đã là cô gái mười tám tuổi xinh đẹp, thuần khiết, cá tính mạnh mẽ và sinh viên ngành kinh tế. Vì sở hữu vẻ đẹp trời cho nên ở trường cô luôn được các bạn nam theo đuổi, nhưng cô không để ai vào mắt cả vì trong tim cô hơn mười năm nay chỉ chứa có một người đó là “chú”.
Anh hai mươi tám tuổi đang điều hành công ty của ba đứng dưới tên Mạc thị đứng đầu nước về thị trường tài chính. Anh bắt đầu thay thế ba anh điều hành công ty vào năm hai mươi tuổi nên đã hình thành cho anh thành một con người lạnh lùng, tàn độc, quyết đoán không ai dám đụng vào anh cả. Cũng vì thế anh mới nhanh chóng dẫn dắt công ty đi lên tốt như ngày hôm nay, cũng như thoát khỏi những trận âm mưu đấu đá nguy hiểm trong giới kinh doanh.
Nhưng không vì thế mà làm cho mấy cô gái hết say mê anh mong muốn có ngày trở thành bà Mạc, phu nhân của giám đốc Mạc Nhật Minh. Anh đối với họ thì chả để vào mắt nhìn thôi cũng không muốn nhìn, cứ như họ là thứ dơ bẩn mà anh không muốn đụng vào.
Quan trọng hết là lời tuyên bố năm tám tuổi của cô với anh đến nay vẫn đang thực hiện. Cô thì hăng say bày trò thả thính trêu ghẹo anh, còn anh thì ra sức bỏ chạy, đau đầu đánh trả lại những lần cô gây rối. Đối với những cô gái khác thì anh luôn tỏ thái độ chán ghét nhưng đối với cô thì ngược lại, có chăng chỉ là cả hai quen biết nhau từ nhỏ?
“Giám đốc! Hạ Du ŧıểυ thư đến tìm anh.” ŧıểυ Vương đi vào lễ phép đứng trước bàn báo cáo anh.
ŧıểυ Vương là thư kí thân cận bên cạnh của anh và anh luôn tin tưởng vào khả năng làm việc của cậu ta, nên mọi chuyện trong nhà cũng như công ty đều giao cho một mình ŧıểυ Vương xử lý.
“Nói cô ấy…” anh chưa kịp nói hết câu thì đã nghe được tiếng cô ngoài cửa đang bước vào và đi về phía anh.
“Chú yêu dấu, cháu tới thăm chú đây chú có nhớ cháu không? hai ngày nay cháu bận học nên không qua thăm chú được."
Vừa nói cô vừa đi lại và rất tự nhiên ngồi trên đùi anh.
Lời của tác giả:
Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên nếu mình có thiếu sót hay diễn đạt câu từ chưa đúng, chưa trôi chảy, lập luận chưa hay thì mọi người cứ bình luận đưa ra ý kiến nha. Những ý kiến của mọi người vừa là động lực vừa là kinh nghiệm về sau cho mình nữa. Đây là chương đầu tiên nên mình viết hơi ít mấy chương sau mình sẽ viết nhiều hơn. Cám ơn độc giả đã đọc.