"Món cay Tứ Xuyên." Chu Sa không khách sáo với Giang Thâm.
"Giữa trưa còn mấy người khách, người Mỹ không ăn cay quá được." Giang Thâm vùi mặt vào cổ Chu Sa, mυ"ŧ lấy Chu Sa: "Buổi tối sẽ dẫn em đi ăn món cay Tứ Xuyên."
"Tôi cũng phải đi à?"
"Mấy vị khách này em cũng phải gặp."
Chu Sa nhớ đến thông báo đi công tác vừa rồi của Giang Thâm: "Anh mới nói đi Thuỵ Sĩ, nhưng tôi không có cách nào đi công tác lâu ngày được, mẹ tôi còn ở bệnh viện, tôi không đi được."
Giang Thâm cũng không vội vàng phản bác, mà chậm rãi di chuyển từ cổ lên trên, hôn lên môi Chu Sa: "Trước tiên hãy gặp vị khách này rồi nói sau."
Cuối cùng buổi trưa vẫn ăn món Hoài Dương.
Thậm chí Giang Thâm đến còn sớm hơn vị khách này. Từ lúc Giang Thâm tiếp quản Giang Thị, trường hợp thế này rất hiếm khi xảy ra.
Người tới khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc hoa tiêu, ăn mặc chỉn chu, hết sức già dặn.
Giang Thâm đứng dậy nghênh đón.
"Bác sĩ Trần, bà Tạ Lăng chính là mẹ của ŧıểυ thư Tạ Chu Sa đây. Chu Sa, đây là Tiến sĩ Trần Tuấn Đằng, là bác sĩ đứng đầu chuyên khoa giải phẫu thần kinh ở Mỹ, có rất nhiều kinh nghiệm trong phương diện giúp người thực vật hồi phục lại. Anh ấy sẽ ở lại Trung Quốc trao đổi một năm, trong khoảng thời gian này sẽ phụ trách mẹ em, sáng nay, mẹ em đã làm xong thủ tục chuyển viện." Giang Thâm giới thiệu hai bên, giọng điệu rất bình thường, giống như đây chỉ là một lần gặp gỡ thông thường.
Chu Sa kinh ngạc trong nhất thời sau đó liền khống chế lại tâm trạng của mình, cô cố kìm nén suy nghĩ như sóng cuộn trào: "Xin chào, bác sĩ Trần, vô cùng cám ơn anh đã đến, bệnh của mẹ tôi phải làm phiền anh rồi." Nội tâm Chu Sa chấn động rất lớn, trong đó có khát vọng đối với việc khôi phục của mẹ cô, hơn thế nữa là vì cô vốn không nghĩ đến Giang Thâm sẽ vì cô mà làm đến bước này.
Trần Tuấn Đằng khẽ gật đầu: "Bệnh án chi tiết của mẹ cô, chủ tịch Giang đã gửi cho tôi, tình huống trước mắt xem như khả quan, sau khi thăm khám cho mẹ cô, tôi sẽ đưa ra phương án điều trị kỹ hơn." Anh ta phát âm cũng không quá rõ, nghe là biết Hoa kiều, nhưng lời nói của anh ta cho thấy trình độ chuyên nghiệp và tinh thần trách nhiệm cao độ.
Tài nguyên y tế cao cấp thì có thể dùng tiền mua được, nhưng tài nguyên y tế cao cấp nhất thì chỉ có thể dùng mối quan hệ mới có thể có được.
Lúc ăn cơm trưa, Trần Tuấn Đằng lấy thông tin của một số ca bệnh trước đó giải thích cho Chu Sa nghe, cũng nói trước một số phương pháp điều trị mới nhất. Chu Sa bệnh lâu thành y, nói chung cũng có thể hiểu được những thuật ngữ chuyên ngành y học mà Trần Tuấn Đằng nhắc tới, càng trò chuyện thì cảm xúc của Chu Sa càng dâng trào.
Ăn cơm xong, Giang Thâm, Chu Sa và Trần Tuấn Đằng cùng đến bệnh viện tư nhân ở nɠɵạı ô. Bệnh viện này Chu Sa đã nghe nói tới, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nghe qua.
Tạ Lăng đã được thu xếp xong xuôi, cũng là phòng bệnh đơn nhưng có vẻ kín đáo và cao cấp hơn.
Hộ lý của Tạ Lăng được Giang Thâm tăng lên thành ba người, mà dì Trương hộ lý lúc đầu khi nhìn thấy Giang Thâm, vẻ cảm động đến rơi nước mắt, Chu Sa thật có bản lĩnh! Thay một người đàn ông so với một người càng có tiền hơn, tiền lương cũng tăng lên gấp mấy lần! Còn tới ba người, mình chẳng phải nhàn rỗi hơn nhiều à!
Bà lặng lẽ kéo tay Chu Sa: "Ông chủ này đúng là người tốt mà."
Dọc đường về, Chu Sa im lặng không nói một lời.
Giang Thâm cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Chu Sa dựa vào cửa kính xe, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Cho đến lúc về tới văn phòng, Giang Thâm khoanh tay tựa vào bàn làm việc: "Đi Thuỵ Sĩ với anh được không?"
Chu Sa đi tới, duỗi ngón tay ra gãi gãi trên mu bàn tay Giang Thâm: "Em có nói không đi sao?"
Giang Thâm nắm ngược lại ngón tay Chu Sa thật chặt, rất nhỏ, có hơi lạnh, cảm giác rất mềm mại: "Ừm, Chu Sa chưa nói qua cô ấy không đi." Trong mắt Giang Thâm có ý cười.
"Dù sao có đi cũng không ăn được." Chu Sa nhón chân lên, hôn Giang Thâm.
Giang Thâm ôm Chu Sa vào ngực, cụng vào trán Chu Sa: "Cho nên, tối nay sẽ ăn một bữa cơm chúc mừng một việc."
"... Việc gì?"
"Chúc mừng, anh bị đá, khôi phục tình trạng độc thân."
***
Từ khi công ty Khoa học kỹ thuật Thừa Diễn thành lập đến nay, Giang Thừa chưa từng có một ngày nghỉ.
Lần này nghỉ phép là vì kết thúc một đoạn quan hệ, cũng là để thư giãn.
Mặc dù ngay từ đầu, hắn muốn đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết, nhưng hắn chiều theo ý của Hứa Nhu Nhu.
Chỉ là trong lòng hắn, một chút cảm giác thả lỏng cũng không có, biến thành một chuyến đi mua sắm có chút không biết nên khóc hay cười.
Về đến Xương Thành, Giang Thừa đưa Hứa Nhu Nhu bị ngập trong đống túi mua sắm về nhà: "Giang Thừa, em có thể dọn qua ở với anh không?" Giọng của Hứa Nhu Nhu có chút mong đợi.
"Nói sau đi." Giang Thừa lựa chọn từ chối.
Giang Thừa trực tiếp trở về Mingdi Quốc tế(*).
(*): Cái chỗ này là 名邸国际, là tên cái chung cư cao cấp Giang Thừa ở, ở mấy chương đầu, để nó qua tên Hán Việt là Minh Để Quốc tế thì nghe chuối chuối sao đó. Dịch ra cũng cảm thấy không hay, tới chương này gặp lại nó, quyết định để thành tên phiên âm quốc tế luôn cho đỡ mệt não. =)))))
Vali hành lý của hắn quăng ở cửa chính, không có tí xíu ý định xách vào sắp xếp lại.
Giang Thừa có chút mỏi mệt nằm lên giường, trong phòng rất sạch sẽ, nhìn là biết có người thường xuyên quét dọn.
Giang Thừa nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, mệt mỏi, nhưng không buồn ngủ chút nào.
Hắn đứng lên kéo rèm cửa sổ ra, đứng một lát lại cảm thấy sáng quá, liền kéo rèm cửa sổ vào. Kéo vào lại cảm thấy quá tối.
Giang Thừa đứng trước cửa sổ ngây người xong, ra khỏi phòng ngủ, mỗi phòng đều mở cửa nhìn thoáng qua, đều rất sạch sẽ.
Hơn nữa đúng thật là không một bóng người.
Thậm chí phòng bếp cũng đặc biệt dọn sạch sẽ, Giang Thừa mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng.
Giữa tầng thứ hai còn một trái cà chua héo.
Đây không phải còn cà chua sao, thế mà lại nói không có.
Hắn nhớ tới món mì rau xanh hôm đó.
Hắn lấy cà chua ra, thật lạnh, có chút nhăn nheo, không còn tươi nữa, giơ tay lên ném trái cà chua vào thùng rác bên cạnh.
Giang Thừa đóng tủ lạnh lại, tay đặt trên tay cầm tủ lạnh, dừng lại một chút, một loại cảm giác trống trải từ sâu trong lòng hắn theo khe hở len ra từng sợi một.
Hắn duy trì tư thế này một lúc lâu, cho đến khi chuông điện thoại di động gọi ý thức hắn trở về, số này chưa từng lưu lại, nhưng Giang Thừa liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra: "Bùi Oanh?"
***
"Có lẽ là anh không hiểu được lý tưởng của cô ấy. Bùi Oanh là nghệ thuật gia, điều cô ấy theo đuổi, anh cảm thấy không thể cho được." Giang Thâm giải thích vì sao hắn bị Bùi Oanh đá: "Anh thật rất tiếc."
Chu Sa cẩn thận cho một miếng cá vào trụng, còn lời của Giang Thâm thì một chữ cô cũng không tin.
Nhưng không quan trọng.
"Nếu như ngài đây vì mục đích nào đó mà nói dối, chẳng phải em đã bị gắn mác thành ŧıểυ tam rồi à?"
"Nếu có người hiểu lầm anh đến với Bùi Oanh xuất phát từ việc hoành đao đoạt ái, kỳ thật cũng không đúng." Giang Thâm đặt thìa vào cái dĩa trước mặt Chu Sa đợi được đút cho ăn: "Anh thật sự bởi vì thích Bùi Oanh."
"Đặc biệt khiến người ta cảm động nha!" Chu Sa tuỳ ý đánh giá.
Mặc dù một người, hai người, có thật sự thích Bùi Oanh.
Nhưng Chu Sa thì không cần thật lòng.
"Vậy nên nếu không cho cô ấy được hạnh phúc sao không lựa chọn buông tay. Bây giờ, cô ấy chắc đang gặp Giang Thừa rồi."
Cái tên Giang Thừa này cũng không tạo nên bất kỳ sự xúc động nào đối với Chu Sa, mà Giang Thâm cũng kể rất tự nhiên, không có nửa điểm khúc mắc.
Chu Sa gắp miếng cá phi lê bỏ vào miệng, Giang Thâm kiên nhẫn đợi miếng khác.
"Ý của ngài, bạn gái nghệ thuật gia trước đó của ngài đá một người không thú vị, bận rộn, nhà tư bản vô tình, lựa chọn một người thú vị, rảnh rỗi, có phong cách, xuất thân là lập trình viên kiêm tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật?" Chu Sa đã không thể kiềm chế được ý cười.
"Tình cảm ấp ủ." Giang Thâm giải thích thêm một câu: "Giang Thừa cũng là quá khứ của Bùi Oanh."
"Nghệ thuật đích thực a." Chu Sa gắp một miếng cá đút vào miệng Giang Thâm.
______________________
Lời của Mama: Hết nợ bản thảo rồi nha các nàng. Giờ bắt đầu chăm chỉ để cày phúc lợi cho mọi người. Mau khen ta đi!:3