Anh đứng đó, qua lớp cửa kính dày đặc, tôi chỉ có thể thấy đôi môi mỏng của anh mấp máy nói gì với Vũ. Sau đó anh lạnh lùng quay lưng rồi mở cửa xe bước vào ghế trước ngồi.
Tôi thầm thở phào khi anh chỉ dừng lại ở đó mà không tiến xa hơn, dù rất tò mò anh đã nói gì với Vũ nhưng vào lúc này tôi không tiện hỏi. May mắn là anh có thể kìm nén cơn nóng giận mà chỉ dừng lại ở cú đấm đó.
Tôi ngồi ở ghế sau, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, qua kính chiếu hậu, sắc mặt anh còn vẫn lạnh băng như thế. Tôi không biết anh định chở tôi đi đâu, nhưng Vũ vẫn còn ở ngoài đó, ngày hôm nay là một ngày rất đỗi buồn bã với cậu ấy.
Nhìn gương mặt cúi gằm của Vũ lướt qua mà lòng tôi như bị cứa vào, tôi nhanh chóng bước tới ghế trước, lay lay vai anh.
"Anh làm gì thế? Em với Vũ hoàn toàn không có gì cả. Đó chỉ là hiểu nhầm thôi. "
"..."
Anh không nói gì, anh đang thực sự tức giận rồi, tôi không biết phải làm sao, tôi thấy áy náy với Vũ vô cùng. Ít ra tôi cũng nên mua thuốc sát trùng cho cậu ấy...
Ngày hôm nay là ngày giỗ của cô ấy, Vũ vì thiếu thốn tình cảm nên mới làm vậy, nhớ về những lời tâm sự ấy, tôi không muốn khiến cậu ấy buồn...
"Anh, dừng xe đi, em xin đấy. Em và cậu ấy thực sự không có gì cả. "
Sự nôn nóng của tôi càng khiến đôi lông mày nghiêm nghị của anh nhíu chặt lại, hình như, tôi càng lúc càng chọc giận anh mất rồi...
Tôi biết, mình không nên động vào anh lúc này, bởi vì anh đang rất nóng... Nhưng mà còn Vũ thì sao...
Nghĩ nghĩ một hồi, tôi rút điện thoại ra định nhắn tin với Vũ. Ý định không thành, nhanh như cắt, anh giật lấy điện thoại của tôi rồi đút luôn vào túi quần của anh.
"Anh... "
"Ngồi xuống! "
Giọng nói đầy uy lực khiến tôi rùng mình, giống như là... anh đang không còn là anh mà tôi biết nữa...
Tôi khụy xuống sàn oto nhìn anh đầy uất ức. Đôi môi mím chặt ra vẻ không phục.
"Anh... quá đáng!
Anh không nói gì nữa, vẫn yên lặng tập trung lái xe về phía trước, trong lòng tôi thấy ấm ức vô cùng, đầu lông mày tôi nhíu chặt lại, tôi khẽ cắn cắn môi.
Vô tình, những hộp bánh ở ghế phụ đập vào mắt tôi khiến tôi như muốn rụt lại lời nói lúc nãy của mình.
Lại nhìn bộ vest mà anh đang mặc trên người, nó vẫn là bộ vest lúc trưa nhưng có chút nhàu hơn, cổ áo buông lơi, caravat hơi lệch, không còn đúng vị trí nữa. Hình như anh vừa trải qua một ngày làm việc bận rộn.
Nhớ tới tin nhắn lúc trưa, anh nói tối nay sẽ mang bánh ngọt cho tôi...
Thì ra là vậy...
Tôi cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình có một chút quá đáng, tôi cũng phải hiểu cho anh nữa, chắc anh đã rất cố gắng để sắp xếp công việc rồi chạy tới đây với tôi.
Anh thực ra rất hiểu tôi, vì sợ tôi tủi thân nên mới cố như vậy, nhưng khi vừa tới thì đã nhìn thấy người mình yêu thương gần gũi với người con trai khác, người đàn ông nào chẳng tức giận chứ...
Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi mà...
Tôi thực sự muốn tự cấu nát lòng mình vì đã làm tổn thương anh, vừa nãy tôi chỉ nghĩ cho Vũ, vậy còn anh thì sao? Chẳng phải anh cũng đang tổn thương ư? Chỉ là anh không thể hiện ra bên ngoài mà thôi!
Tôi quá vô tâm rồi!
Lúc này, cứng rắn với anh chắc chắn sẽ không được, tôi thử mềm mỏng với anh rồi ngày mai gặp Vũ ở trường rồi xin lỗi cậu ấy sau xem sao? Dù sao anh trong lòng tôi vẫn là nhất, tôi không nên làm anh buồn.
Nghĩ vậy, tôi nắm chặt gấu áo, từ sau lưng anh bước tới một cách chậm rãi.
"Anh... em xin lỗi... "
"..."
"Mọi chuyện không hề như anh nghĩ đâu, Vũ, cậu ấy từng yêu người khác, nhưng cô ấy mất rồi, vì cô ấy giống em nên là... "
KÍT!!!
Vừa nói tới đây, chiếc xe của anh đột ngột phanh kít lại khiến tôi mất đà ngã sõng soài trên sàn oto. Đầu gối bị va chạm mà hơi rỉ ra máu.
Tôi thực sự ngu ngốc mà! Tôi lại làm anh tức nữa rồi.
Tôi nhận ra lời nói lúc nãy của mình có chút không phải, hình như, hiểu nhầm lại nối tiếp hiểu nhầm rồi.
Tôi nén đau, gượng dậy rồi ngồi sang ghế bên cạnh anh. Tay anh đặt trên vô lăng, gương mặt vẫn lạnh băng như thế.
Tôi chủ động ôm lấy một cánh tay của anh để lấy lòng anh.
Thực ra, thấy anh giận mà cũng thương thương...
Nghĩ lại lần trước chứng kiến cảnh anh với Tuyết Lan, tôi cũng thấy bản thân mình giống anh bây giờ. Bỗng dưng cảm thấy vui vẻ như kiểu vừa đạt được một thành tựu lớn lao.
Chết thật! Hình như tôi hơi ác độc rồi.
Chứng kiến anh vì ghen tuông mà tức giận, trong lòng tôi bỗng dưng tràn đầy mật ngọt. Anh yêu tôi nhiều lắm nên mới vậy, bây giờ không giận anh nữa mà thấy thương anh làm sao ấy...
Tôi biết điểm yếu của anh, anh không bao giờ chịu nổi nếu tôi làm nũng hay đòi hỏi... vậy thì, hôm nay tôi sẽ dùng mỹ nhân kế vậy.
"Chồng à... "
"Em xin lỗi thật mà... "
"Nhìn em này... "
Anh không hề nhìn tôi, vẫn tiếp tục tập trung lái xe.
Đã vậy thì...
Một quyết định liều lĩnh lóe sáng trong đầu tôi. Tôi chủ động ngồi lên đùi anh, đôi tay nhỏ nhắn như một con rắn trườn xuống dưới quần anh cho tới khi chạm vào "chỗ đó" xoa xoa.
Lời nói phải đi kèm với hành động, tôi lập tức thì thầm bên tai anh thật ngọt ngào:
"Chồng à, em thực sự chỉ yêu mình anh, cả đời này luôn ấy... Em với Vũ chỉ là bạn, tin em... "
Cơ thể anh bắt đầu có phản ứng, tôi thầm cười cười trong lòng, tôi không hề biết rằng mình đang chơi đùa với lửa...
Tôi lại tiếp tục chủ động, xích lại gần anh hơn, vươn tay ra ôm lấy cổ anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.
"Chồng à, anh không tin em sao? "
Ánh mắt anh bắt đầu dịu dần đi, ồ, có tác dụng thật rồi này...
Nhưng mà... hình như vật đàn ông dưới mông tôi bắt đầu trở nên cương cứng...
Tôi lại tiếp tục dịu giọng xuống:
"Chồng à... em... biết lỗi rồi, anh tha lỗi cho em đi mà, đừng như vậy... "
"Đêm nay, em xác định không xuống giường rồi! "