Dù rất khó hiểu, nhưng tôi vẫn làm theo lời anh nói.
Tôi tu một mạch hết một cốc nước cam, nhưng trong quá trình uống, tôi không quên thả thính anh. Tôi biết ưu điểm của chiếc váy tôi đang mặc, vì cổ nó rộng nên khi tôi cúi xuống, với góc nhìn của anh, anh sẽ nhìn thấy toàn bộ "cảnh xuân".
Sau khi uống xong, tôi quay sang nhìn anh, đôi mắt anh trở nên thâm sâu khó lường. Hình như, anh đã biết kế hoạch quyến rũ của tôi.
Thì sao chứ? Mặc kệ đi.
Tôi cố gắng tiến sát lại gần anh, chủ động vươn tay ra ôm cổ anh, thơm lên gò má anh.
"Chồng... em nhớ anh! "
Chẳng hiểu sao lời sến sẩm như vậy tôi cũng có thể nói được, kệ đi, tôi đang quyến rũ anh mà, nên mặt dày một chút nữa.
Anh không kháng cự, cũng không biểu hiện cảm xúc ra nét mặt. Tay anh từ từ vòng qua eo tôi ôm chặt.
Anh tha thứ cho tôi thật rồi sao?
Tôi thấy môi anh hơi nhếch lên, cười như không cười rồi ghé sát môi vào tai tôi thì thầm:
"Người em có chứa mùi nước hoa gợi dục, hôm nay em ăn gan hùm sao? "
Tôi giật mình, khóe miệng cứng đờ. Tôi bây giờ giống hệt như đứa trẻ con vào bếp ăn vụng rồi bị mẹ phát hiện.
Xấu hổ vô cùng...
Nhưng, tôi không hề bỏ cuộc, tôi đến đây để xin lỗi anh, lấy lòng anh. Vậy nên chỉ cần anh tha thứ cho tôi, bắt tôi làm gì tôi cũng chịu.
Tôi khẽ cắn môi, thả những nụ hôn nhỏ vụn lên cần cổ của anh.
"Em... muốn làm anh vui... "
Không ngờ rằng, lời nói của tôi khiến anh chấn động, đôi tay đặt ở giữa eo tôi hơi khựng lại.
Hehe, chắc anh sốc lắm đây!
Thừa dịp, tôi lại tiếp tục tấn công:
"Anh tha thứ cho em nhé. Em thực sự biết lỗi rồi, em sẽ không lại gần bất kỳ người con trai nào nữa. Anh đừng giận em. "
Không hiểu sao nói tới đây giọng của tôi có chút khàn, tựa như mang theo cả chút ấm ức. Nước mắt cũng bị phủ một làn nước ấm.
Trong lòng tôi thực sự chỉ có một mình anh mà thôi...
Tay anh di chuyển lên vai tôi, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi bày ra gương mặt đáng thương, không chút giấu giếm nào mà thành thật nhìn anh.
Đôi mắt lạnh lẽo đã phát ra vài tia thương cảm...
"Em thực sự chỉ có mình anh, anh không tin em sao? "
Vừa nói, tôi vừa đưa tay ra vuốt má anh, cử chỉ rất dịu dàng và nhẹ nhàng.
Trong thâm tâm tôi thầm nghĩ, làm sao anh có thể thoát khỏi chiêu này của tôi chứ. Hehe.
Anh nhìn tôi rất lâu, đôi mắt giống như là bị tôi hút hồn, lặng lẽ chiêm ngưỡng những đường nét trên gương mặt tôi.
"Em xin lỗi, tất cả là lỗi của em... em không nên như thế, không nên giấu anh người tham gia cùng em là Vũ... em... "
Một vài giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt tôi, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt anh đang dần tan đi.
Nhưng những giọt nước mắt của tôi là thật. Tôi thực sự thấy có lỗi với anh...
"Ngày hôm qua, em còn bị bắt cóc. Em đã nghĩ tới việc tự cắn đứt lưỡi mình tự tử, để giữ danh dự của mình trong sạch... "
Bàn tay đặt trên vai tôi siết lại thật mạnh, đôi con ngươi đen láy bình thản, tưởng như không có chuyện gì làm nó lay động được, bây giờ lại bất ngờ xao động.
Cụm từ "bắt cóc" khiến cho anh cực kỳ khẩn trương.
"Tại sao không nói cho anh biết? Ai bắt cóc em? Đã có chuyện gì xảy ra? Em có sao không? "
Tôi đã dự đoán được điều này, nhưng vẻ mặt nghiêm túc kia không khỏi khiến tôi sợ hãi.
"Em... em đã gọi cho anh... nhưng... em không muốn làm anh lo lắng. Và... bởi vì Vũ đã đến... "
Anh tức giận, đưa tay đấm một phát thật mạnh vào thành ghế sofa!
Bịch!
Anh lại giống như hôm qua nữa rồi, anh lại phát điên rồi!
Tôi lập tức ôm lấy cơ thể anh, nước mắt giàn giụa.
"Lúc đó em rất sợ hãi. Em chỉ muốn ngay lập tức về nhà, em muốn gọi cho anh để nói tất cả, nhưng khi nghe thấy giọng anh... em... em lại không muốn làm phiền anh nữa. "
Hai bên thái dương của anh đã nổi mạch xanh, đôi mắt gằn lên những tia máu.
"Em có biết em làm như thế anh cảm thấy bất lực thế nào không? Người mình thương lại không thể cứu, để cho thằng khác cứu hộ, em xem em có để cho anh một chút mặt mũi nào nữa không? "
Tôi biết anh đang thực sự tức giận, nhưng tôi không thể nào giấu giếm anh nữa, ngày hôm nay tôi đến để thú nhận tất cả mọi thứ mà.
"Em biết em sai rồi, từ giờ em không giấu anh bất kể một điều gì nữa, em chỉ có một mình anh thôi. Hức... hức... "
Anh không mất kiềm chế như hôm qua nữa, khi thấy tôi khóc, anh liền thu lại vẻ mặt nguy hiểm của mình. Anh đưa tay vỗ vỗ lưng tôi an ủi.
Có lẽ, anh đã hiểu tôi đã trải qua một ngày đen tối như thế nào...
"Khi em làm thế, anh thấy mình trở nên thật hèn kém. "
Tôi vội vàng lắc đầu.
"Không... không... anh không hề như thế, em xin anh đấy. Em chỉ yêu duy nhất mình anh. Em hứa sẽ không hành động dại dột như vậy nữa. Xin anh hãy tha thứ cho em. "
Anh thẳng thừng đáp:
"Ai là người bắt cóc? "
"Là... anh trai của Tuấn... "
"Được, anh sẽ xử lý chuyện này. "
Tôi vội vàng ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh.
"Mọi chuyện đã qua rồi... "
Anh gạt lời nói của tôi sang một bên, vội vàng đẩy tôi xuống ghế sofa, sau đó cả cơ thể anh phủ lên người tôi.
"Mọi chuyện vẫn chưa qua, anh là người quyết định. "
Đối với anh như thế này, tôi không thể nào khước từ được, tôi nuốt nước bọt gật đầu.
"Vâng... "
Sau đó, anh ghé sát tai tôi thì thầm.
"Thuốc kích dục có lẽ chưa phát tác. "
Tôi giật mình, trong đầu có nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
Ý của anh là gì? Thuốc kích dục? Chưa phát tác...
Lẽ nào... Ly nước cam kia...
Tôi mở to hai mắt nhìn anh, còn anh thì thản nhiên như không.
"Bình thường sức lực của em sẽ không chịu nổi, thế nên anh chỉ cho thêm một chút kích thích. Sau đó, giày vò em từ từ. "
Nói xong, anh đưa bàn tay ra đằng sau lưng tôi, cởi khóa váy.
Anh thế mà cũng đã biết vị trí khóa váy ở đâu, trong khi tôi vẫn còn kinh ngạc.
Anh hôm nay thực sự độc ác, chỉ vì muốn trừng phạt tôi, ngay cả thuốc kích dục anh cũng dùng.
Lời tác giả: Hello, mình là tác giả đây, lịch ra chương của mình là mỗi ngày 4 chương, các bạn lưu ý nha, có một số ngày thì 3 chương như hôm nay chẳng hạn. Yeah yêu các bạn, chúc các bạn có buổi tối vui vẻ.