Quan Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô chưa từng thấy ai mang khí chất lạnh lùng đến vậy, ánh mắt thâm trầm như cất giấu cả một bầu trời câu chuyện. Đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai, nhưng ẩn sau đó lại có chút chua xót không dễ nhận ra.
“Vợ?” Quan Sơ Nguyệt nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn thoáng chút nghi hoặc. “Anh đùa gì thế? Tôi không nhớ mình có người chồng nào như anh.”
Nam Hoài Cẩn đứng yên, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm khóa chặt vào cô gái trẻ. Cô không hề nhận ra, nhưng ánh mắt ấy đang lặng lẽ dõi theo từng biểu cảm, từng hơi thở của cô.
“Không nhớ sao?” Anh nhếch môi, giọng nói trầm khàn pha chút bất lực. “Em đúng là vô tâm thật. Năm đó, em từng hứa sẽ cưới tôi khi lớn lên. Vậy mà giờ đây, chỉ mới vài năm, em đã quên sạch?”
Quan Sơ Nguyệt ngẩn người, rồi bỗng bật cười.
“Lời hứa năm đó? Lúc tôi còn là một cô bé con ngây thơ chỉ biết chạy vòng quanh bên chú Nam của mình? Đừng nói với tôi anh xem đó là thật đấy.”
Nam Hoài Cẩn không đáp ngay. Anh bước lên, cúi xuống gần hơn, khoảng cách giữa hai người dường như chỉ còn lại hơi thở.
“Nguyệt Nguyệt, em nghĩ tôi đã từng coi bất kỳ lời hứa nào của em là trò đùa sao?”
Cô sững lại, tim đập lỡ một nhịp. Có gì đó trong ánh mắt anh khiến lòng cô bối rối.
“Chú Nam… Anh đang nói gì thế? Tôi là con gái của bạn thân anh, không phải…”
“Không phải gì?” Nam Hoài Cẩn ngắt lời, ánh mắt sắc bén như dao. “Không phải người tôi luôn chờ đợi sao? Nguyệt Nguyệt, em có biết, anh đã chờ em lớn lên bao lâu không?”
Câu nói của anh như một cơn sóng lớn đập thẳng vào tâm trí Quan Sơ Nguyệt. Những ký ức mơ hồ bỗng ùa về, những lần cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh, sự dịu dàng mà anh luôn dành riêng cho cô, và cả ánh mắt anh chưa bao giờ rời đi mỗi khi cô cười đùa.
“Anh…” Cô mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Nam Hoài Cẩn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô đối diện thẳng với ánh mắt anh.
“Nguyệt Nguyệt, anh không phải đang xin phép. Anh chỉ đang nói cho em biết, cả đời này, em không thể trốn khỏi anh đâu.”