"À... Nhưng mà con vẫn chưa mua nguyên liệu..."
"Mua nguyên liệu nhanh mà. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa đói bụng." Mẹ Hạ vỗ tay, sau đó bà ấy chấp tay. "Dì có thể nấu chung với con không?"
Mẹ của chị Hựu Thanh không chỉ có dáng dấp trẻ trung mà hành vi cử chỉ của bà ấy cũng vô cùng... trẻ trung. "Được... Nếu dì không cảm thấy mệt..."
"Dĩ nhiên không. Bình thường bọn họ không có ai nấu cơm với dì, chỉ biết chiên trứng, Hựu Thanh còn thảm hơn, ngay cả chiên trứng nó cũng không chiên không xong."
Khi nghe mẹ Hạ nói muốn nấu cơm chung, tôi còn lo lắng không biết nhà bếp có bị nổ tung hay không bởi vì mẹ Hạ nhìn không có vẻ gì là người biết nấu ăn. Hơn nữa, chủ nhà nấu ăn kinh khủng như vậy cho nên tôi cảm thấy mẹ chị ấy cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Ngay sau khi tôi nhìn thấy kỹ thuật cắt rau của mẹ Hạ, tôi cảm thấy mình lo lắng "dư thừa" rồi. Nhìn mẹ Hạ nấu cơm, tôi còn tưởng rằng mình đang xem anime Tiểu Đầu Bếp Cung Đình*?Lúc mẹ Hạ nấu ăn, tôi có cảm giác như bà ấy biến thành một người khác, khí thế trở nên sắc bén hơn. Bà ấy vừa xào rau, vừa rút ba cây ngân châm từ trong ngực ra? Ngân châm? Giương mắt nhìn bà ấy ném chúng vào nước, giây tiếp theo một con cá nổi lên trên mặt nước. Tôi xỉu, trước đó tôi chỉ lo lắng mình không thể hòa hợp mẹ Hạ sẽ tạo ấn tượng xấu với bà ấy, hiện tại tôi lo lắng cho an toàn của bản thân hơn.
"Anh đừng nghe Tiểu Giản, không phải trước kia Tiểu An từng có bạn trai à?"
Tiểu Nguyên phất tay. "Mấy ngày trước cãi vả, anh không vui cho nên anh đi uống vài ly với Tiểu Giản. Bọn anh đang uống nửa chừng thì em ấy kéo người đến chữi Tiểu Giản và anh tư tình, không biết phải trái. Cãi qua cãi lại, Tiểu Giản mới lỡ miệng."
... Tôi cũng biết con gái không thể nào giữ bí mật.
"Sau đó, anh để ý thì phát hiện Tiểu An và bạn gái cũ vẫn giữ liên lạc, bọn họ còn hẹn nhau đi du lịch sau khi tốt nghiệp, lòng anh vô cùng khó chịu."
"Trưởng phòng, tại sao trước kia em không nói với anh? Nếu em nói cho anh biết, Tiểu An và anh cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy."
"Thật xin lỗi..."
Tiểu Nguyên cúi đầu, cả người lộ ra vẻ chán chường.
"Vậy anh dự định?"
"Tiểu An đã mang thai con của anh, dù sao anh cũng phải chịu trách nhiệm với em ấy."
"Ừm, anh sẽ nói chuyện." Tiểu Nguyên nói. "Cảm ơn Trưởng phòng."
Mang thai, vậy chuyện này càng khó giải quyết. Tiểu Nguyên nói những lời này, tôi cũng rất áy náy, trước đó tôi nên nói sớm với anh ấy.
"Tiểu Hoàn, em chưa nói với Tiểu Nguyên hả, chị tưởng em nói với anh ấy rồi, chị mới..."
Tôi kể tình hình của Tiểu Nguyên cho Tiểu Giản nghe.
"Tiểu Nguyên định sinh đứa trẻ ra?" Tiểu Giản nói: "Lần trước đi uống, anh ấy còn nói sự nghiệp đang trên đà phát triển, không muốn có gánh nặng hôn nhân quá sớm."
"Cũng đâu thể phá thai được."
Tôi đáp một câu, Tiểu Giản im lặng rất lâu mới gửi tin. "Lúc chị nghỉ việc, em đoán đúng rồi đó, chị quả thật mang thai con của Cao Tổng."
"Không sao, chị nói ra cũng không phải muốn em an ủi chị." Tiểu Giản trả lời: "Sau khi phá thai, quả thật Cao Tổng đối xử tốt với chị hơn nhiều. Vài ngày trước, anh ta còn dắt chị đến cửa hàng nhẫn kim cương."
"Vậy thì được."
"Mấy ngày trước, lúc chị thử nhẫn kim cương, chị cảm giác anh ta rất quen việc dễ làm, mối quan hệ này khó giữ nổi.."
Tôi muốn khích lệ Tiểu Giản nhưng tôi vẫn không thể tìm ra điểm nào để khen tên Cao Tổng kia. Ngay từ đầu, tôi đã không có ấn tượng tốt với hắn.
"Chị thấy Tiểu Nguyên thay đổi rất nhiều, anh ấy không nhiệt huyết, cũng không còn năng lực như trước. Có lẽ là anh ấy lo lắng cho sau này." Tiểu Giản trả lời. "Ngoài tầm tay với, chị cũng không thể giúp gì cho anh ấy, chị chỉ có thể nhờ cậy em, chị em tốt à."