Thực tập sinh xua xua hai tay. "Không, không cần...ừm... Tổ trưởng, em được nhận vào chính thức."
"Vậy thì tốt rồi."
"Nếu như không có chị động viên..."
Hả? Có chuyện này? Tôi nhớ lại, à à đây là thực tập sinh khóc nhè hôm đó, cô bé này tên? Tôi nhanh chóng nhìn bảng tên trên ngực em ấy. "Em gái à, chị có làm gì đâu, chủ yếu là chính em..."
"Tổ trưởng, chị cũng xem nhạc kịch ư?"
"Ừm... có xem một chút..."
Đôi mắt cô bé sáng rực lên, em ấy gật đầu.
"Em học chuyên ngành gì?"
"Âm nhạc."
Vừa đúng lúc tâm lực tôi suy kiệt. Đây gọi là gì? Bóng liễu hoa tươi một thôn làng*. Cảm ơn Thượng Đế đã ném cho tôi một cái hôn gió. Hôm sau, cô bé mang đến cho tôi rất nhiều ghi chép thời đi học, nhìn những thứ này được ghi chú đầy đủ các kiến thức thường thức nhất, tôi nhớ là mình cũng không tệ đến như vậy đâu.
*Trích từ bài thơ Du Sơn Tây Thôn. Ngụ ý ở nơi tận cùng tìm được lối thoát.
Cô bé vẫn phải có năng lực, doanh nghiệp hướng đến thị trường nước ngoài như công ty chúng tôi rất ít khi tuyển sinh viên nghệ thuật. Tôi nói chuyện với em ấy một hồi, tư tưởng của em ấy không khác với nhóm tốt nghiệp khóa này là mấy. Em ấy muốn ở lại thành phố này nhưng không tìm được công việc phù hợp, cho nên em ấy đành đi làm nhân viên kinh doanh. Cô bé le lưỡi. "Hôm đó trong phòng nghỉ ngơi, nếu không gặp được Tổ trưởng thì em đã từ bỏ rồi..."
"Không phải đâu..." Bây giờ, tố chất tâm lý của sinh viên kém như vậy?
"Nhất định là lúc đó trong lòng em tích tụ đến giới hạn. Thật ra bây giờ em nghĩ lại, chẵng qua chỉ là chuyện nhỏ." Cô bé nói.
"Em nghĩ thông là được rồi." Chẳng qua tôi rất khâm phục cô bé này. Nếu là tôi, dù thế nào tôi cũng không dám nói ra ý niệm từ chức.
Một tuần này trải qua hết sức chậm chạp. Trừ khi làm việc, tôi thường ngâm nga vài câu nhạc kịch. Hát hát, cũng không tính là thích nhưng tôi không còn bài xích như trước nữa. Quả nhiên, năng lực thích ứng của tôi rất mạnh đó nha.
"Ban nãy hửm..." Rời khỏi nhà hàng, chủ nhà mỉm cười. "Anh ta khen em rất xinh đẹp."
"Không đâu, em cảm giác anh ta khen chị."
"Đích thực là khen." . Truyện Thám Hiểm
"Khen chị xinh đẹp đúng không?"
"Cũng không phải." Chủ nhà cười cười. "Chúng ta đi xem kịch thôi."
Vở kịch thứ bảy khá kinh điển , cũng may là mấy hôm trước tôi đã xem vở này trên web rồi. Nếu chủ nhà thảo luận gì, tôi nhất định có thể đáp lại. Thượng Đế ném cho tôi nụ hôn gió thứ hai.
Chẳng qua cảm giác xem kịch trên máy vi tính và xem kịch tại nhà hát rất khác biệt. Chủ nhà xem rất chăm chú, khi tiếng ca của bài cất lên, dường như chị ấy còn lộ vẻ xúc động. Từ nhà hát đi ra, có người gọi chủ nhà, người đó gọi chủ nhà là rhsia ấy nhỉ?
Đối phương không phải người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn hẳn là người Trung Quốc. Anh ta nói bằng thứ tiếng Anh chẳng đâu vào đâu, dường như anh ta muốn bắt chuyện làm quen chủ nhà. Hình như anh ta có duyên gặp chị ấy một lần ở trường đại học nào đó.
Một câu diễn đạt lẫn lộn cả tiếng Trung và tiếng Anh, đối phương còn có vẻ rất tự hào, sau đó anh ta nhìn tôi giải thích. "Ôi sorry, ở nước ngoài lâu quá, Hạ, cậu hiểu chứ... cậu cũng biết cảm giác đó."
"Nếu không có việc gì, tôi và bạn phải đi trước rồi."
Dường như đối phương không chịu bỏ cuộc, anh ta muốn xin số điện thoại của chủ nhà. Cho đến khi bạn gái anh ta đi ra, anh ta mới lưu luyến nói tạm biệt.
Làm gì? Rhsia?
Ngồi trong xe, chủ nhà có vẻ trầm lặng, có lẽ chị nhìn thấu những nghi ngờ trong lòng tôi. Dù sao tôi vẫn cảm thấy chủ nhà có tâm sự gì đó, chuyện này có liên quan đến phản ứng của chị ấy ngày hôm đó không?