Chu Môn Tú Hộ

Chương 8

Trước Sau

break

Cẩm Sắt mới lầu bầu không tình nguyện đi, không bao lâu sau, mấy bà tử cẩn thận khiêng một cây đàn vào, mặt đàn làm bằng gỗ ngô đồng, đáy đàn làm bằng gỗ sam, toàn thân màu tím, chính là cây đàn nổi tiếng "Cửu Tiêu Hoàn Bội" được lưu truyền từ thời Đường.

Đối với vật báu truyền đời như vậy, Ngọc Thù vẫn coi như bình thường, khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn hùng tráng vang lên, hòa cùng tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm bên ngoài cửa sổ, quả nhiên như lời Tiêu Cảnh nói, cũng rất hợp cảnh.

Chỉ là khúc đàn này tốn tâm sức, không bao lâu sau Ngọc Thù đã cảm thấy mệt mỏi, nha hoàn hầu hạ nàng tắm rửa đi ngủ, nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc mộng đẹp đang nồng, bỗng cảm thấy toàn thân nóng ran, chỉ thấy trong màn lụa, thiếu nữ nằm nghiêng khẽ cau mày, đôi chân dưới lớp chăn gấm lại quấn chặt lấy nhau.

Nàng vừa cọ xát, phần đùi non mềm liền nhẹ nhàng ma sát. Trình gia giàu có, y phục trên người Ngọc Thù dĩ nhiên là loại tơ lụa Tô Châu thượng hạng, mỏng nhẹ mềm mại, như không mặc gì.

Nhưng càng cọ xát, nàng lại càng cảm thấy chưa đủ, dường như yếm và qυầи ɭóŧ trên người rất vướng víu, cảm giác ngứa ngáy khó chịu chỉ khiến cho ham muốn trong cơ thể nàng càng thêm mãnh liệt. Bàn tay nhỏ bé không nhịn được kéo mở vạt áo, nhắm mắt rêи ɾỉ:

"Ưm, ưm... ư..."

Đêm nay Lăng Ba trực đêm, nàng ấy rất cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng động trong màn liền bật dậy, vừa thắp nến, vừa vén màn lên, chỉ thấy ŧıểυ thư nhà mình mặt đỏ bừng, thân thể khẽ vặn vẹo, không phải là độc dược phát tác thì còn là gì nữa?

"Cô nương, cô nương..." Nàng ấy vội vàng gọi Ngọc Thù tỉnh dậy, "Em đi lấy thuốc ngay đây, ŧıểυ thư đừng sốt ruột."

Nói rồi chạy vào khoang bên cạnh, mở cửa ra, cả căn phòng chất đầy rương sách của Ngọc Thù.

Những cuốn sách mà người thường cho là không đáng giá này, trong mắt Ngọc Thù lại là bảo bối quan trọng nhất, lần này lên kinh thành cũng nhất định phải mang theo bên mình. Nhưng trên thuyền dù sao cũng không bằng ở nhà, nếu chất hết những thứ này trong phòng ngủ thì sẽ chật chội, Lăng Ba bèn sai người chuyển hết những hành lý quý giá nhất sang khoang bên cạnh, để tiện lấy ra xem xét, nhưng khi nàng ấy di chuyển cây nến thắp sáng đèn trong phòng, sắc mặt lại biến đổi, cả khuôn mặt trắng bệch.

...

Bên kia, Ngọc Thù đợi mãi không thấy Lăng Ba đến, càng thêm khó chịu.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng trải qua cảm giác độc dược phát tác, trong cơ thể như có một ngọn lửa vô hình bùng lên, thiêu đốt khiến nàng khô miệng, đầu óc choáng váng. Một cách tự nhiên, không biết từ lúc nào nàng đã học được cách cọ xát hai chân vào nhau, như vậy có thể giảm bớt phần nào cơn khát kỳ lạ đó.

... Nhưng rốt cuộc, đây là cảm giác gì?

Vừa sợ hãi, lại vừa khao khát, như thể giây tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì đó tội lỗi. Khi Ngọc Thù còn nhỏ, cha nàng chưa bao giờ nói nhiều về loại "độc" này, mãi đến mấy năm trước khi nàng có kinh nguyệt, ông mới nói với nàng:

"Ngọc Nhi, con từ nhỏ đã mang bệnh này, chắc là cả đời không thể chữa khỏi được."

"Năm con tám tuổi, có một ni cô đầu trọc muốn đưa con đi tu, nói rằng con mang trong mình một loại độc dược, khi phát tác sẽ toàn thân nóng ran, giống như nữ tử động tình, nếu không thể âm dương hòa hợp, sẽ bị thổ huyết mà chết.

"Loại độc này không thể giải, nếu muốn thoát khỏi hoàn toàn, trừ phi cả đời ở bên cửa Phật không gặp đàn ông, mới có cơ hội dựa vào khổ luyện để chống lại."

"Nhưng ta và mẹ con chỉ có mình con là con gái, sao nỡ lòng nào, ngày đó ta cũng cho rằng ni cô kia nói bậy, con chỉ là hồi nhỏ thân thể yếu ớt một chút, làm gì có độc dược gì."

"Ai ngờ trời xui đất khiến, hai năm trước con lần đầu tiên phát tác, trong lúc bó tay hết cách, ta mới tin lời ni cô kia. Bây giờ vị cao nhân kia tự nhiên là tìm khắp nơi cũng không thấy, may mà ngày đó bà ấy có để lại một phương thuốc, nói là khi độc dược phát tác thì uống một viên thuốc, có thể áp chế độc tính một chút."

"Chuyện này, ngoài Lăng Ba ra, con nhất định không được để bất kỳ ai biết, trừ khi sau khi thành thân thì nói cho phu quân của con biết."

"Cần biết rằng người đời luôn khắt khe hơn với nữ tử, bệnh này vốn không phải lỗi của con, chỉ vì triệu chứng không rõ ràng, làm tổn hại đến danh tiết của con, nên mới trở thành lỗi của con."

... Những lời này, Ngọc Thù vẫn luôn ghi nhớ, mỗi khi độc dược phát tác, uống thuốc mà ni cô đầu trọc để lại, cũng chưa bao giờ xảy ra sai sót.

Chỉ là hôm nay cơn nóng bừng bừng, nàng bất giác thở hổn hển, dưới lớp yếm, đầu ngực cứng lại khiến vải vóc nhô lên hai điểm nhỏ. Đang lúc nàng đầm đìa mồ hôi, Lăng Ba vội vàng đẩy cửa vào, vẻ mặt hoảng hốt:

"ŧıểυ thư, khoang bên cạnh bị dột nước, cả hộp thuốc của chúng ta, đều bị nước ngâm tan hết rồi!"

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc