Bọn họ là những đứa trẻ mồ côi được nhà họ Kỷ đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi sau khi Kỷ Vận Như chào đời, tổng cộng có tám người, bắt đầu huấn luyện từ nhỏ.
Sau khi lớn lên, bọn họ trung thành đi theo Kỷ Vân Như một đời, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình bà ta.
Bản tính nô lệ trời sinh.
Vì vậy, nếu Ký Vân Như không lên tiếng kêu bọn họ dừng, bọn họ sẽ không dừng lại. Tô Noãn Tâm thấy vậy thì không thể nhịn được nữa.
Cô trực tiếp xông qua đó vật lộn với hai nữ bảo vệ kia.
Lúc đó, Tô Noãn Tâm thực sự cảm nhận được hai người này chính là con nhà nòi!
Cho dù như vậy nhưng cũng đã lên dây thì không thể thu lại, Tô Noãn Tâm chỉ đành cố gắng tiếp tục đấu với hai người họ.
Cuối cùng Hứa Bảo Châu cũng được thả ra, cả người run rẩy ngồi xổm trên đất không dám đứng dậy.
Trang phục cổ trang trên người cô ta bị xé rách, lộ cả vùng lưng ra ngoài. Cô ta liều chết bảo vệ những bộ phận quan trọng trên cơ thể mình.
Thế nhưng cho dù có như vậy cũng không có một ai dám đưa cho cô một bộ quần áo. Người duy nhất liều mạng vì cô ta là Tô Noãn Tâm!
Đó là người mà cô ta muốn hãm hại nhưng không thành, là người cô ta nghĩ biện pháp để tát sưng mặt...
Nước mắt đong đầy ở hốc mắt cô ta. Cả người cô ta run rẩy không ngừng.
Tô Noãn Tâm bị một nữ bảo vệ đánh cho lùi lại hai bước, cô đang định tiếp tục đấu tranh chống lại cái ác thì thấy hai nữ bảo vệ đó đột nhiên dừng tay, lần lượt nhìn về hướng khác.
Tô Noãn Tâm cũng nhìn theo thì thấy bà Lục vừa mới rời đi bây giờ đang quay lại. Động tác nâng tay ra hiệu cho hai nữ bảo vệ dừng lại của bà ta vừa dừng lại.
Tô Noãn Tâm không nhịn được lo lắng trong lòng, nhưng mà chuyện gì làm thì đã làm rồi, cứu người thì dứt khoát cứu đến cùng đi!
Tuy rằng cô không thích Hứa Bảo Châu nhưng mà thật sự cố không thể tiếp tục nhìn những chuyện này xảy ra trước mặt cô.
Nếu không thì cô sẽ ghi nhớ cả đời này, lương tâm không yên.
Cô sẽ nhớ rằng từng có một cô gái trẻ tuổi, tuy rằng cô ta đầy bụng ý xấu, còn từng bắt nạt cô, nhưng khi cô ta bị người khác hủy hoại cuộc đời trước mặt mình, cô lại không làm gì. .
Chỉ thấy bà Lục đột nhiên bước từng bước lớn đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đôi mắt đó...
Không thể nào. Bên cạnh anh trai của bà ta chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào. Ông ấy luôn giữ mình trong sạch, nói không thích phụ nữ, kiên quyết không dính dáng đến phụ nữ, nếu không sẽ cảm thấy buồn nôn.
Mà cho đến trước khi vụ tai nạn xe cộ kia, ông ấy chưa từng gặp được người phụ nữ mà mình thích.
Vì vậy Kỷ Vân Như lập tức xóa bỏ suy nghĩ hoang đường đó trong đầu mình. Sau đó khóe môi bà ta cong lên một nụ cười trào phúng.
“Cô nhóc này, nhìn có vẻ tuổi tác chưa lớn mà lá gan lại to thể nhỉ... Thuộc hạ của Kỷ Vân Như tôi mà cô cũng dám động tay vào... Hừ, không rõ sẽ có kết quả thê thảm như thế nào sao?”
Tô Noãn Tâm chau mày: “Tôi nhìn không vừa mắt... Bà Lục, bà cũng là phụ nữ, sao bà có thể trơ mắt nhìn một cô gái trẻ bị lột sạch quần áo trước mặt nhiều người như vậy? Hơn nữa cô ấy còn rất trẻ, lại còn là một diễn viên nổi tiếng, thứ bà hủy hoại là cả đời của cô ấy đó! Kể cả cô ấy có làm sai, đắc tội với bà thì cũng không đến nỗi tàn ác như vậy chứ!”
Gương mặt luôn luôn lạnh nhạt của Kỷ Vân Như, hôm nay là lần đầu tiên có chút thay đổi nho nhỏ.
Bà ta nhếch mày: “Chuyện mà Kỷ Vân Như tôi làm, từ trước đến giờ đều làm đến cùng, không lưu lại một con đường sống nào! Chuyện như thế này tôi làm không ít lần rồi, nhưng cô nhóc đây lại là người đầu tiên đứng ra bênh vực ŧıểυ tam! Cô nhóc thật thú vị nha... Nếu đã như vậy, vậy thì tôi ở lại chơi thêm một chút!”.
“Bà Lục... Chúng tôi đều là người, là người sống sờ sờ, không phải thú cưng mà bà nuôi mà có thể tùy ý bà đùa nghịch!”